by on November 21, 2012
46 views
<p><span style="color:rgb(51,102,255); font-family: times new roman,times; font-size: x-large;">Chiều tan dần theo dòng suy nghĩ, những tia nắng vàng hoe như những cô nàng mê chơi cố nương lại chốn trần gian huyên náo. Tít ngoài xa từng dòng người chen chút cuộn vào nhau thành một khối vô hình đặc sệt màu cuộc sống. Thì đây là quán cafe năm xưa anh cùng em hay ngồi sau những giờ tan sở. Anh vẫn nhớ nụ cười nơi góc ấy, tươi như bông hoa vươn mình trong sớm mai đầy sức sống. Con đường từ quán cafe kỹ niệm dài đến dãi phố nhà em đầy những shop quần áo, anh hay đau tim khi em bảo dừng xe bất chợt vào những ngày cuối tháng. Em thích lắm những món ăn rất cay và nồng, lòng anh thấy hạnh phúc lạ thường khi ngấm em ăn và nghe em khen ngon tấm tắc. Hạnh phúc thật giản dị và bình thường, đó là những gì anh cảm thấy mình may mắn mà có được nhưng đôi khi anh cảm thấy mệt mỏi vì như đang cố đuổi theo một đoàn xe vô hình luôn chạy nhanh hơn anh. </span></p>
<p><span style="color:rgb(51,102,255); font-family: times new roman,times; font-size: x-large;">Chiều lại xuống, lòng anh nặng trĩu với quyết định bổ nhiệm của công ty, anh phải đi xa khỏi thành phố nơi tình yêu của anh đang ấm nồng với những chiếc hôn và những cái xiết tay hạnh phúc ngập tràn. Ngày anh đi, em tiễn anh với nụ cười hoa nở, anh nghe cay nồng nơi sống mũi, anh cố không để em thấy được phút yếu lòng như con gái của anh. Nơi anh đến lạ lẫm đến nao lòng, nỗi nhớ thương xé tan làn khói thuốc, áp lực của vị trí công việc đè lên anh cả trong giấc ngủ. Anh hứa rằng mỗi ngày sẽ gọi cho em năm lần nhưng anh không thể nhớ được với khối lượng công việc và sự phức tạp mà anh chưa từng nếm trải. Đã ba tháng anh mới được trở lại thành phố yêu thương, anh đứng nép bên hàng hoa trúc chờ em, anh muốn em phải bất ngờ khi anh xuất hiện. Chiếc áo màu hồng ôm chặt lấy bờ vai nỗi bật với chiếc váy màu xanh ngọc, em của anh đẹp như một thiên thần. Em bước từng bước dài bên một người đồng nghiệp, trông hai người cũng thật xứng đôi chẳng khác gì anh với em. Anh theo sau em đến tận bãi gửi xe, em thật ngoan hiền khi anh ấy nắm lấy tay em cẩn thận băng sang đường. Anh vẫn theo sau cho đến khi em và người ấy hút mất vào một trung tâm thương mại...</span></p>
<p><span style="color:rgb(51,102,255); font-family: times new roman,times; font-size: x-large;">Anh về đây em nhưng anh sợ mình té ngã, mưa nghịch mùa trút từng hạt nhỏ, ướt, trơn và mặn chát... Gió lạnh buốt trên con đường hoang vắng lạ thường, anh chẳng thấy một ai chỉ duy mình anh với chiếc xe là món quà của gia đình nhân khi anh tốt nghiệp vài năm trước. Đầu ngõ nhà em là dàn hoa giấy, anh ngồi chờ em cho đến gần lúc nữa đêm và em cũng về đến. Em đón anh không với nụ cười như hoa nở, em lóng ngóng đứng giữa người đó và anh. Em của anh thật bé nhỏ và tội nghiệp, da em trắng xanh xao dưới ánh đèn đường, anh hét thật to như chưa bao giờ được hét. Mưa rơi nặng hạt, anh chạy trốn, lao mình băng vào màn đêm... Sài Gòn về đêm dửng dưng hờ hững, lạnh rung người với hai tiếng yêu thương...</span></p>
Posted in: Diary
Like (1)
Loading...
1
Cỏ May
<p>buồn....buồn...hic..</p>
November 27, 2012