DannyTran
#0
<p>_Đây là câu chuyện ma hoàn toàn có thật do chính mình gặp phải khi mới đến Mỹ được 9 tháng ,xin mạo muội viết ra để góp vào kho tàng truyện ma Vuica thêm phong phú .Vì không phải là 1 người viết  truyện chuyên nghiệp, nên cách viết cũng như cách dùng từ chắc sẽ không vướng phải sơ suất ,xin bạn đọc bỏ qua nhé !<br /><br />_Khi xưa còn bên Việt Nam,ở gần khu hẻm có nhiều người làm nghề lao động ,nên tôi và đám bạn cùng trang lứa hay  tụ tập gần mấy bàn nhậu lề đường để nghe lén những câu chuyện ma do mấy anh bốc vác  vừa nhâm nhi ,vừa kể chuyện cho hưng phấn độ nhậu .Nghe thì thấy hay lắm,tính tò mò nên chú ý lắng nghe để rồi sau khi mấy ảnh tàn độ nhậu thì bọn chúng tôi hầu như co giò vắt cổ mà chạy về nhà. Theo tui nhớ thì hình như bọn tôi chẳng có đứa nào dám soải những bước chân anh hùng mà đi như lúc chưa nghe cả    hehehehe :-)<br />_Rồi theo thời gian trôi qua,những câu chuyện ma đó cũng phai dần trong đầu tôi khi lớn dần lên với những suy nghĩ yêu đương tuổi mới lớn   .Cho đến năm 1990 ,tôi theo gia đình sang định cư bên Mỹ  định cư  và nơi đến là  SanJose,California !<br />_Vì theo sự sắp xếp trước của người cô, cả gia đình chúng tôi gồm 4 người ở trong 1 căn nhà   3 phòng ngủ ,cha mẹ tôi 1 phòng ,chi tôi 1 phòng và tôi cũng 1 phòng cho công bằng :-) !<br />_Vì mới sang nên chuyện đầu tiên của tôi là kiếm việc làm để có tiền trang trải đời sống hằng ngày cũng như giúp đỡ người chị và họ hàng còn bên VN .Xin đươc 1 công việc làm cho 1 hãng điện tử ở Milpitas ,trong lòng tôi rất phấn khởi và xen lẫn hồi hộp .Mỗi ngày làm 8 tiếng,chúng tôi được nghỉ giải lao 2 lần 10 phút và 1 lần 30 phút để ăn trưa .Giờ ăn trưa lúc nào cũng rộn rã những tiếng cười ,xen vào đó cũng là vài tiếng sặc sụa  nghẹn cơm vì già chuyện :-). Ai có chuyện vui ,buồn nho nhỏ cũng đem ra 8 để cười hay san sẻ để quên đi nỗi niềm assembly trên xứ Mỹ .Một hôm nhân ngày Halloween năm 1991,mọi người mới đem toàn chuyện ma ra kể cho thích họp với ngày lễ ,những câu chuyện ma hấp dẫn được mang ra kể 1 cách nhanh lẹ,vắn tắt ví sợ hết giờ ăn đươc hưởng ứng nhiệt liệt .Riêng tôi thì lâu lâu chọt 1 câu vô thưởng, vô phạt vào cho vui để bớt căng thẳng vì thấy ai cũng vừa nghe vừa sợ (trong đó có tôi nữa .heheehe) .Đúng 3 giờ 30 là tan ca làm,tôi ra xe nổ máy để về nhà ,vừa vào xe ,tôi cảm nhận như có 1 mùi hương như mùi nhang trong xe vậy,tôi bèn lấy thuốc lá ra hút để cho tỉnh và át đi cái mùi kia làm tôi khó chịu .Từ nơi làm về nhà tôi ,theo thông lệ chỉ mất 30 phút trên freeway 680 nếu kẹt xe trên cầu bắt xuống freeway 101 vào Tully Rd  đi về hướng Senter Rd .Nhưng hôm đó lại không đến nỗi kẹt xe mà tôi cảm nhận xe tôi như chạy chậm lại vì chở nặng ,tôi thấy rất bất thường và nghĩ chắc là xe bị ngộp xăng rồi,thôi để mai thứ bảy đem đi sửa .Về tới nhà ,như mọi hôm,tôi đi tắm,ra ăn tối với gia đình , làm 1 điếu thuốc cho thơm râu và tiêu cơm.Tất cả xong xuôi thì cũng 5gi20 chiều ,tôi cầm vài tờ báo vào phòng nằm đọc,vừa đọc chừng 2/3 trang báo,tôi sực nhớ là quên mang theo ly nước vào ,nên bỏ tờ báo đang đọc xuống để ra lấy .Ôi má ơi,vừa để tờ báo sang 1 bên vách tường thì nhìn lên cách măt tôi chừng nửa mét là 1 bàn tay xương xẩu ,không có 1 miếng da đang phất phơ trước mắt .Tôi thât sự hoảng sợ và kinh hãi quá  la thật to để ba,me ,chị tôi  đang còn xem ti vi ở ngoài nghe mà chạy vào. Lúc đó tôi cũng lật đật ngồi dậy để chạy ,nhưng không thể nào bật dậy được vì giống như có 1 sức mạnh vô hình nào đó đè ngược tôi trở lại .May phước sao ,lúc đó mẹ tôi đang đánh răng trong bathroom ngay cạnh phòng tôi nghe được tiếng la rung trời lở đất của tôi nên chạy vào .Khi mẹ tôi vào thì cảnh tượng kia cũng biến mất và tôi cúng ngồi dậy được !<br />_Mẹ tôi liền hỏi :Ngủ mớ hay sao la om xòm vậy con? .  Lúc này ba tôi và chị tôi cũng vừa chạy vô theo để xem chuyện gì mà làm tôi la thất thanh giữa buổi chiều như bị thiến vậy !<br />_Tôi cố gắng định hồn lại và kể cho mọi người chuyên vừa mới xảy ra,ai nấy cũng nhận thấy giọng nói tôi lạc đi và nét hoảng hốt vẫn còn đọng lại trên gương mặt ngây thơ vô số tội của tôi .Mẹ tôi nghe xong thì nói tôi:  Thôi con đem mền ,gối ra sofa nằm đi,đừng tắt đèn và coi tivi ,mai cũng thứ bảy,thức trễ cũng không sao !.<br />_Nói thiệt ..mẹ tôi không dặn tôi đừng tắt đèn thì có cho tôi 100 ngàn lúc đó tôi cũng không dám tắt đèn mà ngủ nữa . Ôm đầy đủ đồ  nghề để ra phòng khách ngủ với 1 tâm trạng bớt lo sợ  vì ngũ có đèn sáng như ban ngày thì ma nào dám nhát nữa .NHƯNG tôi lầm... với ánh đèn ,ti vi đang mở oang oang vừa đủ không làm phiền moi người ,cũng như trừ hao có LA OM XÒM nữa thì vẫn có người nghe được .Tôi ngồi xem tivi (không dám nằm nữa,thủ giò sẵn để chạy muh),được đâu khoảng 25 phút thì tôi đi bathroom để lỡ có ngủ đi thì khỏi phải giật mình nửa đêm đi tâm sự .Từ bathroom đi ra ,tôi phải đi qua hallway rồi quẹo phải mới ra chỗ sofa  nơi tôi nằm ,vừa quẹo ra thì tôi thật sự kinh hãi vì trước mặt tôi là nguyên 1 hình thù người con gái tóc dài với 2 cánh tay chỉ có xương đang đứng rũ rượi .Chắc các bạn cũng đoán được tôi ra sao phải không ...lần này tôi la thì có lẽ to hơn lần trước 1 ngàn lần hay sao đó  mà đến nỗi 2 vợ chồng Mễ đang ngồi hóng gió bên cạnh nhà cũng lật đật chạy qua và mọi người trong nhà tôi thì đứng xung quanh để trấn an tôi .Tôi ngồi giữa nhà và kể lại cái chuyện hãi hùng mà tôi vừa chứng kiến với full version  luôn ,tôi thì đang hoảng sợ nên câu chuyện kể ra hoàn toàn bằng ngôn ngữ mẹ đẻ ,ba tôi thì rất giỏi tiếng Anh nên phiên dịch lại cho 2 vợ chông ngượi Mễ kia nghe  xen lẫn tiếng Giesuma và nét mặt hơi tí lo sợ do tôi truyền qua họ. Ngay đêm Halloween  mà nhà tôi phải đóng cửa để cho bọn trẻ không xin kẹo làm phiền vì đang giải quyết chuyện ma thật cho tôi .Lần này thì mẹ tôi chắc biết rõ không còn chỗ cho tôi ngủ yên thân nữa nên mơi hỏi : NGUYÊN NGÀY NAY CON CO NÓI CÂU GÌ ĐỤNG CHẠM TỚI VONG LINH AI KHÔNG,HAY NÓI BẬY BẠ GÌ ĐÓ NGOÀI ĐƯỜNG ? .Tôi cũng lúng ta,lúng túng không nhớ liền được những gì đã nói trong ngày ,tới cuối cùng thì mới nhớ tới những câu nói  vô thưởng vô phạt hồi trưa trong chỗ làm và kể cho mẹ tôi cũng như mọi người nghe .Mẹ tôi khi nghe rõ ngọn ngành thì mới nói với tôi : THÔI CHẮC CON ĐÃ LỠ MIỆNG  XEN VÀO MỘT CÂU CHUYỆN CÓ THẬT MÀ NGƯỜI TA ĐANG KỂ ,NÊN LÀM  VONG HỒN KIA NỔI GIẬN VÀ MUỐN CHO CON THẤY  .Xong rồi mẹ tôi kêu chị tôi chở bà ra tiệm Tàu nào còn mở cửa để mua thịt heo quay và trái cây ở chợ Mỹ (vì giờ đó các chợ VN đều đã đóng cửa ) về cúng cho tôi ngay trong đêm.Không hiểu sao ,là sự thật hay sư trùng hợp mà sau khi mẹ tôi cúng thì cho tới sáng và cũng thêm 6 tháng  cầm cự ở lại để tìm nhà mua, tôi không còn bị gì nữa ,đến bây giờ, ngồi viết lại câu chuyên này ở Texas  mà tôi cũng rờn rợn nổi da gà(mặc dù tuổi con Cầy ) đó các ban . Câu chuyện thật của tôi có lẽ dài dòng quá vì đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi viết 1 bài văn như vậy ,nên có lẽ lượm thượm và loạn cào cào,xin các bạn bỏ qua cho ! Thanks all </p>
Be the first person to like this.
dungchoc_tuinha
#1
<p><img src="http://www.vuica.com/file/pic/emoticon/default/3d_smile_8.gif"; alt="" /> Trời ơi ghê quá Danny! Mình mà thấy chắc té xỉu hihihhihi</p>
Be the first person to like this.