LâmThy
by on November 8, 2011
59 views
<p><font class="Apple-style-span" size="2">Khi bắt đầu nhận thức được, mỗi người đều biết sống là không nên để tiết nối về quá khứ. Nhưng có mấy ai làm được?! Là con người thì chắc chắn không thể tránh khỏi sai lầm, quan niệm sống này sẽ giúp chúng ta sống thoải mái. Tuy nhiên, tôi thấy hãy cố gắng tránh, đừng để cuộc sống chúng ta mắc phải lầm lỗi gì có thể ta sẽ trả một giá rất đắt....</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">Tôi và Nam biết nhau từ thuở bé, lớn lên hai đứa lại học chung cho đến khi tốt nghiệp cấp III. Khi ấy chúng tôi chơi với nhau một cách vô tư chẳng nghỉ gì. Hằng ngày Nam đến nhà chở tôi đi học, thời gian cứ thế trôi qua. khi lớn lên, tôi trở thành cô gái xinh đẹp lại học giỏi. Tôi lấy đó làm kiêu hãnh, tất nhiên có rất nhiều bạn trai đã ngỏ ý nhưng tôi chẳng thèm để mắt đến gì họ không xứng với tôi.</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">Sau khi tốt nghiệp cấp III tôi và Nam không còn học chung nữa, nhưng vẫn thường điện thoại có khi hai đứa nói chuyện đến nữa đêm. Tôi nhớ hôm ấy là vào ngày sinh nhật tôi, Nam đã cầm bó hoa hồng và một chiếc hộp đứng trước cổng trường đợi tôi. Khi bước ra thấy Nam tôi ngỡ ngàng nói:</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">- Gì vậy? Đừng nói cái này cho tôi nghe?</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">- uh,Tặng Thy. Sinh nhật vui vẻ!</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">Thật bất ngờ với món quà của người bạn thân. Cả hai vào quán cafe, tôi mở hộp quà và càng bất ngờ. Trong đó có có rất nhiều rất nhiều thư, toi chưa hiểu gì cả thì Nam nắm tay tôi</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">- Lá thư đầu tiên anh viết là lúc chúng ta lên lớp mười. Mổi lần nhớ em, anh lại viết một lá thư. Đến nay anh không còn nhớ là mình đã viết bao nhiêu rồi. Làm bạn gái anh nha?</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">Tôi không biết phải nói gì trước những lời nói của Nam.Tôi không biết mình có thích Nam không?!. Tôi cứ thế im lặng.</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">- Anh biết em rất bất ngờ, nhưng hãy cho anh và cho chúng ta cơ hội. Nếu sau này em vẫn không yêu anh, anh hứa chúng ta sẽ vẫn là bạn.</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">Nghe Nam nói vậy tôi không còn cảm giác căng thẳng. Tôi nhìn Nam và gật đầu.</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">Chúng tôi đã hẹn hò như bao tình nhân khác. Thậm chí Nam còn rất chu đáo, chăm sóc, lo lắng cho tôi từng chút một. Đưa, đón tôi đến trường, những lúc học mệt mỏi Nam luôn có cách giúp tôi bớt căng thẳng. Bên cạnh Nam tôi luôn có cảm giác an toàn. Dần dần tôi phụ thuộc vào Nam lúc nào không hay.</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">Người ta nói cuộc đời đâu chỉ có màu hồng. Tình yêu lại còn muôn màu hơn. Tình yêu của tôi chỉ đẹp trọn vẹn trong hai tháng ngắn ngủi. Tôi đang sống trong hạnh phúc thì không hiểu vì sao tình cảm của Nam phai nhạt. Nam không còn gọi điện gọi tôi dậy vào mỗi buổi sáng, không còn chờ tôi mỗi khi tan học.nhắn tin cho tôi càng ngày càng ít đi. Thậm chí khi tôi gọi Nam luôn nói bận. Chỉ hai tháng thôi, nhưng tôi đã quen với sự có mặt thường xuyên của Nam, Vắng Nam tôi cảm thấy hụt hẫn, tôi chẳng muốn làm gì. Tôi rất muốn nói chuyện với Nam nhưng sợ chủ động tìm Nam sẽ bị xem thường. Có lúc nhớ Nam không ngủ được tôi cố tình nhắn tin để được nói chuyện nhưng chỉ nhận lại một dòng tin "uh.em ngu ngon!" Tôi cảm thấy tình cảm bị xúc phạm, dù rất buồn nhưng tôi quyết định không liên lạc với Nam nữa.</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">Hai tháng trôi qua, bên cạnh bạn bè tôi dần dần vui vẻ với cuộc sống. Rồi một lần nữa xung quanh tôi như sụp đỗ. Hôm ấy tôi đang chuẩn bị thi cuối kỳ thì nhận được cuộc gọi " Thy ơi! vào bệnh viện ngay, Nam đang hấp hối!" tay chân tôi không còn sức lực, , tôi không thở được nữa, tôi cố bước thật nhanh nhưng sao chân không nhấc được tôi ghét mình sao lại thế.</font></p><p><font class="Apple-style-span" size="2">Vào bệnh viện mà đầu óc trống rỗng, nhìn Nam trên giường bệnh nước mắt tôi cứ không ngừng tuôn ra,</font><span class="Apple-style-span" style="font-size: small; " _mce_style="font-size: small;">trái tim tôi đau nhói đến quặng thắt. chút sức lực cuối cùng Nam lau nước mắt cho tôi.- Em đừng khóc, anh xin lỗi! </span><span class="Apple-style-span" style="font-size: small; " _mce_style="font-size: small;">thế thôi, chỉ một câu thế thôi anh đã ra đi mãi mãi. mọi chuyện đến quá nhanh.Tôi chưa kịp hỏi "vì sao?", tôi chưa nó với người yêu lời nào và giờ đây tôi thể nói nữa.</span></p><p><span class="Apple-style-span" style="font-size: small; " _mce_style="font-size: small;">"Hai tháng yêu nhau giờ đây xa em mãi mãi, anh không cam tâm...sao trời lại chia cắt chúng ta?!. Mang căn bệnh hiểm nghèo anh không đau đớn bằng việc xa em, thấy em phải khổ.Hãy sống tốt vì anh nha em.Anh yêu em!" Dòng thư cuối cùng anh đã viết..</span></p><p><span class="Apple-style-span" style="font-size: small; " _mce_style="font-size: small;">Sự ra đi của Nam khiến tôi quá sốc. Nếu lúc trước tôi không mang tính tự ái cao, nếu lúc trước tôi bỏ qua sỉ diện tìm đến anh, nếu lúc trước tôi làm theo trái tim mình thì giờ đây tôi đẽ không phải hối tiếc nhiều như vậy, vết thương lòng quá lớn, tôi phải làm sao đây?!!!</span></p>
Posted in: Share
Be the first person to like this.
LâmThy
<p>ok</p><p><br></p>
November 8, 2011
Na
Minh rat la cam dong khi doc xong cau chuyen dua ban va nam.... Moi ngay ban se cam thay luyen tiec ve a ay rat nhieu va toi mong ban se giu gin suc khoe de xem chung om di qua muc roi dam ra benh..tuy minh hok quen biet gi den nhau nhung cau chuyen nay toi biet ban co dac nhieu tam quyet va da gui ... View More
November 17, 2011