Úc Hà
by on January 6, 2012
66 views
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"> Đáng lẽ là giờ này phải ngủ... nhưng tôi muốn viết... tôi muốn viết quá... và tôi viết.... !!!....</span></p>
<p> </p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>"Chới Với Tôi Ru Tôi"</strong></span></p>
<blockquote>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> </strong>http://mp3.zing.vn/bai-hat/Choi-Voi-Toi-Ru-Toi-Ha-Anh-Tuan/ZWZACFIA.html</span></p>;
</blockquote>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> </strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Tình cờ nghe ca khúc này trên TV, ca sĩ Hà Anh Tuấn và Microwave - một nhóm nhạc Rock biểu diễn. Tôi không thật sự thích Rock, nên cơ bản là không am hiểu về Rock, một dòng nhạc giành cho những người cá tính, những cái tôi mạnh mẽ và có chiều sâu tâm hồn theo suy nghĩ của tôi...</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Và lần này, khi nghe và lắng nghe lời ca khúc ấy, tôi thích. Tôi nhận thấy điều gì như mình đã từng.</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Tiếng cười xa dần bỗng như than tuyệt vọng</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Bóng hình xa dần khuất lấp sau màn đêm</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Giờ đây gió buồn đêm buồn giấu ai trong nhạt nhòa</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> Xoá hình bóng nào giờ một mình hoang vắng </strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Lắng chìm sâu trong buồn chán</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> Trách người ra đi không yêu không thương khóc tôi</strong></span></p>
<p> </p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Nhưng một điều hơi buồn cười là trước lúc phát hiện ra cảm giác này, thì đã có lúc ngược lại. Tôi ghét hoặc tránh xa Rock và tất cả những gì liên quan tới nó... Và cảm xúc tệ nhất có lẽ là khi tôi ước: Giá mà có thể thay đổi những điều trong quá khứ, thì tôi sẽ không yêu một rocker... thế đấy, và đấy là lí do tôi ghét... tôi ghét tất cả những thứ liên quan tới Rock, như là ghét lây, và tôi đồng hóa rằng cuộc sống của những rocker cũng tha hóa như chính con người đó. Buông thả, quái đản, hoang tưởng...v.v....</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Cực đoan... sẽ là như thế nếu tôi đồng hóa tất cả, và tôi nghe Hà Anh Tuấn nhận xét rằng anh chơi thân với Microwave vì tính cách khá hợp và anh thích Microwave vì họ là những rocker không cực đoan... Tôi dừng lại ở đó và thấy những suy nghĩ trước kia là không hẳn đúng với tất cả...</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Nhưng cũng logic mà! Ý tôi là cái ranh giới yêu ghét mong manh sau một sự tan vỡ... Chúng ta nói tất cả những lời yêu thương ngọt ngào khi còn yêu nhau. Nhưng sau lời chia tay là những thứ xấu xa hằn trong tâm trí... Tôi cũng thế thôi! Tôi từng yêu và yêu rất nhiều như những việc tôi đã làm vì và cho anh ta, nhưng không như mong muốn. Dần dà tôi nhận thấy con đường này không phải là con đường giành cho mình rảo bước mà đôi khi phải vội vã chạy theo... Có thể vì tôi không tiến bộ, không theo kịp và cơ bản là tôi không trở thành được một người khác tôi - để theo kịp... và tôi quyết định dừng lại cùng với vết thương đau đớn trong lòng mình...</span></p>
<p> </p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Sao vội đi vào đêm vắng</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Sao vội đi vào đêm trắng</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Chẳng còn những phút luyến ái khi mỗi đêm về</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Đi về đâu cùng một lối</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Đi về đâu cùng hấp hối</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> Chơi vơi tôi ru tôi mãi không còn ai</strong></span></p>
<p> </p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Sau đó sẽ là oán giận?... Không! Tôi không chọn cách này. Tôi tìm cách bình yên tâm hồn mình, tôi chôn sâu tất cả những đau buồn và lơ nó đi như là nó chưa hề xảy ra, hoặc ít nhất là tôi không nhắc, không nhớ, không khơi gợi lại… Để làm gì? Để tôi không vì đau thương mà mang trong mình sự hận thù dai dẳng. Tôi quên, tôi quyết định quên để một lúc nào đó gặp lại nỗi đau thì tôi đã trở nên vô cảm rồi. Và tôi thản nhiên trước nó như tôi là một người ngoài cuộc. Bình thường! Chính xác là cảm giác bình thường...</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Một vài người bạn nói rằng qua những điều tôi viết, họ thấy sâu thẳm trong tôi là: "... đang nặng lòng vì một điều gì đó vừa xảy ra..."</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Tóc thề hôm nào đã qua đêm bạc màu</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Cuối đầu than hờn tiếc thương cho ngày xanh</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Còn đâu ước nguyện cầu thề sẽ bên nhau trọn đời</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> Cuối trời xanh ngời giờ một mình tôi mãi </strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> Mãi chìm sâu trong sầu úa</strong></span></p>
<p> </p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">!?!</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Nhưng không! tất cả những điều đó hoàn toàn đã qua đi thật xa trong tôi rồi, như một người ngoài cuộc. Tôi viết một vài đoạn để thỏa mãn sự than van nhất thời, để an ủi cho tôi phần nào ngay khi ấy. Rồi sau đó là tôi treo lơ lửng nó ở đâu đó và càng đọc lại tôi càng xa lạ vì mình đã có lúc thế sao? Tôi khác rồi, giờ tôi đã khác rồi... Tôi đâu còn để tâm vào những chuyện buồn xảy ra ở thì quá khứ chứ... STRANGER!</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Gần đây tôi hay lặng thinh nghĩ gì đó rồi mỉm cười... tôi thích như thế.... Smile :)... Cũng như giả xử tôi vô tình đọc được cái note hay status gì đó của người từng làm tôi đau với một người khác, Tôi chỉ đơn giản nghĩ: <strong>"Tình yêu như lối đi, lối đi này không dẫn tới hạnh phúc thì mình đi lối khác"</strong>... và người ta cũng thế! Có thể đó là may mắn cho tôi và cho anh ta vì đã có thêm cơ hội chọn lựa lối đi đúng cho mình.</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Rồi tôi cũng hy vọng chứ! Tôi hy vọng hạnh phúc sẽ mỉm cười với tôi. Rồi cuộc sống cũng sẽ công bằng với tôi! Dù là điều đó bị chế nhạo từ một cá nhân nào đó mà người này giữ thời gian thù hận trong lòng lâu hơn bản thân tôi. Dĩ nhiên họ không muốn thấy tôi hạnh phúc. Và nếu tôi mòn mỏi tìm kiếm hạnh phúc thì cá nhân đó hả hê rằng: cứ nằm mơ đi và chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu!...</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Tôi không trách! Tôi chỉ hơi ngạc nhiên là sao người ta thường bảo.... yêu là nhìn thấy người mình yêu được hạnh phúc, dù là mình chỉ đứng bên lề, hoặc chỉ dõi theo... Thế đấy! Ngạc nhiên quá! Không phải là sự chúc phúc... mà là cái gì đó vẫn hằn học. Vì tôi đã thay đổi để vô cảm trước nỗi đau sao? Tôi không còn là chính mình, là cái người mà đáng ra theo ai đó phải ray rứt, buồn phiền, thất vọng, hối hận, và mong quay lại như trước kia?... Tại sao phải như vậy? Chính bản thân tôi không tìm thấy lí do nào đáng thuyết phục bản thân mình phải là người như vậy.</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>“Chúa còn thương tôi nhưng sao tôi không thương tôi”</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> </strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Ừ! Tại sao tôi không thương lấy chính bản thân mình mà phải tự hành hạ bản thân như thế! Tôi đã quen với cảm giác muốn tan vào hư vô sau mỗi lần con tim bị dày xéo. Nhưng tôi nghị lực đứng lên và thoát ra khỏi nó. Tôi không trốn tránh khi nhắc lại và không cảm thấy đó là một sự sai lầm đáng hối tiếc. Tôi không mang nó ra để phân bua đúng sai hay tranh cãi hoặc kêu ca đổ lỗi. Mà tôi xem đó như là một việc đã từng trải qua trong đời và hiện nó đã nằm yên tại một vùng trí nhớ tại não bên trái của tôi rồi.</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Và tôi cũng mong bất kể ai đang giữ sự oán giận quá lâu trong lòng nên kết thúc nó đi, kết thúc ngay tại nơi nó bắt đầu… Hãy giành phần thời gian và trái tim mình để tiếp tục sống và vun đắp hạnh phúc với những điều ở hiện tại và tương lai. Hãy để tâm hồn thảnh thơi và bình yên thay vì làm đau nó.</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Hãy yêu thương chính bản thân mình!</strong></span></p>
<p> </p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> </strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------</span></p>
<p> </p>
<p> </p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">P/S:</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Cách đây vài ngày tôi còn nghĩ, cá nhân nào đó vẫn sẽ dai dẳng oán ghét và hả hê vì tôi không hạnh phúc. Rồi người đó ngụy trang thành một kẻ lạ mặt, add facebook của tôi, đào bới cái wall và xem tôi có nói gì liên quan đến mớ cảm xúc hận thù hỗn độn đó rồi sẽ đáp lại bằng những lời cay đắng để mong tôi sẽ tổn thương như kiểu trả thù ý… ;))…  (có thể là do coi phim kiếm hiệp quá nhiều :D…)…Nhưng những cảnh giác đó như là phản xạ tự nhiên của tôi vì anh ta đã từng làm như vậy trước đây…</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Còn tôi tôn trọng những gì thuộc về cá nhân đó và sự tự do trong suy nghĩ, vì làm sao tôi có thể ngăn điều đó lại được. Thế nên, nếu không thật sự cần thiết tôi sẽ không động chạm hay liên quan bất cứ thứ gì thuộc về cá nhân người đó khi mọi chuyện đã kết thúc. Và tôi confirm những friend request tôi nhận được như là ý tốt muốn kết bạn của mọi người với tôi để xem tôi như thế nào. Tôi cũng thông cảm cho những hành xử nhất thời của cá nhân đó. Có lẽ với ý nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được tình yêu đích thực hoặc một ai đó sẽ yêu thương tôi hơn là anh ta đã từng… (lại cũng như đã từng… )</span></p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Nhưng mà này! </strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Với tôi, Tình yêu đích thực vẫn còn ở đâu đó ngoài kia, hoặc nó có thể ở một nơi rất xa, nơi một dải ngân hà khác chẳng hạn… Và có khi chúng ta phải dùng tới tên lửa hiện đại nhất hành tinh và bay với vận tốc lớn gấp vài tỉ  lần vận tốc ánh sáng để tìm được nó… ^^!</strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Và tôi luôn mong………</strong></span></p>
<p> </p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong> </strong></span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------</span></p>
<p> </p>
<p> </p>
<p> </p>
<p> </p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Cố gắng lên em!</span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Nỗi buồn nhỏ sẽ nhốt chính em...</span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Trời kia xanh nhưng vẫn xa vời vợi...</span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;">Giấc mơ lớn đang còn chờ em tới...</span></p>
<p><span style="font-family: comic sans ms,sans-serif; font-size: small;"><strong>Tội tình gì ở lại nơi đây !?!...</strong></span></p>
Posted in: Share, Diary
Be the first person to like this.