Guitar Mùa Thu
by on February 26, 2012
52 views
Em hóa thân vào hạt bụi trong Trịnh Ca. Một cái thứ tình ma mị. Anh bủn rủn trước nụ cười mê hoặc, bờ vai thon mềm, mái tóc cài buông. Này em hạt bụi trên khuôn gương, có chút gì đó nhẹ tênh như gió. Em bay vào đời tôi rồi đọng nhẹ. Phong phanh tà áo cuối mùa...
Có em hoa cúc cũng vàng tươi như nắng, nhưng đời anh lại hóa rêu phong. Chẳng ai tới cùng anh, chỉ có gió và trăng gõ cửa mỗi canh tàn, hát một câu khờ khạo, ru đời anh vào hư vô. Đêm ấy có cơn mưa cuối mùa chạm vào môi anh lạnh ngắt. Giá như mà sau giông gió là em đến, phía sau cánh cửa nhà anh. Giá như đêm ấy sau loài hoa Quỳnh nở là bờ môi em nồng nàn...
Anh cũng là hạt bụi từ kiếp xưa. Trên những sa mạc hoang vu, trên những cánh đồng làng mê mải bàn chân bước. Phía xa nào có rặng cây xanh, con chuồn chuồn ớt. Em kiếm tìm điều gì trong tình yêu tôi? Có phải chăng là sự đam mê nồng cháy đến cuồng si...
Có một điều chỉ riêng anh biết được, đó là con đường em đi sẽ về lại cùng anh. Điều đáng sợ nhất với anh không phải là cái chết mà là bị lãng quên. Trên con đường anh tan sở chiều nay, có người con gái nào đi ngang anh rất nhẹ, một ánh nhìn sâu thẳm như em. Tim anh chợt run lên, giá có em bên cạnh giờ phút chênh vênh trong anh...
Giọt mưa ngày hôm qua mang vị đắng như món ăn quá lửa. Tuổi đời anh đơn côi trong cái ngọt nhẹ tình yêu. Tình như dao cứa, sắc ngọt đến lạnh người. Một ánh chớp lóe lên đời thành nỗi nhớ.
Anh là hạt bụi phong trần, không phải là hạt bụi trong Trịnh Ca như em. Gió mang tình anh tới miền đất nào có em. Ngay cả đến phút cuối cùng anh vẫn thực lòng với em. Thực lòng như từng nốt nhạc nhẹ và êm. Cứ từ từ tan chảy vào đêm...
Những hạt bụi trên cát hóa thành loài hoa xương rồng. Những hạt bụi trong tim anh hóa thành niềm riêng hoang hoải. Tình yêu trong anh đơm bông chứa chan khao khát đợi chờ. Mọi thứ chợt trong veo như giọt nước nhẹ êm. Như khúc nhạc nồng hơi thở ấm.
Anh đến từ phía biển chiều, mang theo những hạt cát vàng lóng lánh. Còn em đến từ nơi đâu, em mang theo những ngổn ngang chất chứa sầu đau. Em biến đời nhau thành con sóng trắng. Sóng bạc đầu vì nợ thương nhau.
Cứ để diễm khúc Trịnh Ca xiết đời mình vào ta. Một cảm xúc cay mềm môi chống chếnh. Một ly rượu cháy bỏng trong lồng ngực. Tuổi đời nào vai áo đã phai xanh. Thế nhưng đời vẫn còn em với anh. Có tình yêu sẽ giúp ta vượt qua đường đời dâu bể.
Có tình mọi thứ đều là sâu đậm, có tình hạt bụi cũng thành trong veo...
Posted in: Diary
Hoa_Phuong
Ui! Tha thiết quá, một tình cảm sâu lắng sẽ mãi mãi quyện bên nhau theo nhau đến muôn ngàn ức kiếp, không phai nhạt..
February 27, 2012