LâmThy
by on May 28, 2012
95 views
<p>- Con em ah?</p>
<p>- Con em?...Đúng vậy, là con em. Tôi trả lời anh mà giọng nghẹn ngào.</p>
<p>Khi tôi đang học năm cuối đại học, anh là quản lý khách sạn, vào một dịp tình cờ chúng tôi quen nhau và không lâu sau đó thì yêu nhau. Có lẽ do tính chất công việc, nên lúc nào anh cũng rất chu đáo, quan tâm, yêu thương, lo lắng cho tôi hết mực. Chẳng bao giờ anh để tôi phải phiền lòng gì hầu như anh hiểu cả những suy nghĩ tôi không nói ra, cũng chính vì thế tôi không xen vào công việc hay chuyện riêng của anh. Bạn bè thường bảo hiếm có ai như chúng tôi, những người yêu nhau lúc nào cũng muốn kiểm soát đối phương, hay giận hờn, ghen tuông cãi nhau vô cớ. Còn chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau, anh hiểu tôi, tôi tin và tôn trọng anh . Phải nói thời gian ấy tôi rất hạnh phúc, và tôi không bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay.</p>
<p>Khi tôi chuẩn bị thi tốt nghiêp, thì đột nhiên anh ấy mất tích, không liên lạc với tôi. Tôi gọi điện, nhắn tin đến nhà tìm anh không biết bao nhiêu lần cũng không gặp. Trước đó chúng tôi vẫn bình thường, tôi không hiểu vì sao lại như vậy. Tâm trạng tôi rối bời, tôi lo lắng không biết anh có gặp chuyện gì không, điện thoại vẫn mở máy nhưng không có người nghe. Từ lo lắng, rồi tôi suy nghĩ lại và cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ anh đã phản bội tôi?..tôi  nghĩ rất nhiều lý do khiến anh hành động như vậy, nhưng thật sự tôi không biết tại sao. Chẳng thà anh cứ nói không còn yêu tôi rồi ra đi, hoặc nói điều gì đó, tôi rất yêu anh nhưng sẽ không níu kéo nếu anh muốn chia tay. </p>
<p>Ngày qua ngày tôi sống trong đau khổ, dằn vặt. Sự ra đi không lý do của anh làm trái tim tôi tan nát, càng yêu tôi lại càng hận anh ... Tôi tin một ngày nào đó chúng tôi sẽ gặp lại, tôi muốn anh biết không có anh tôi vẫn sống tốt, vì thế tôi cố nén lại nỗi đau để thi tốt nghiệp. Rồi sao đó sóng gió lại ập đến trong đời tôi, sau khi kỳ thi kết thúc,  tôi phát hiện mình đã có thai hai tháng. Một cô gái 22 tuổi, tương lai còn chờ phía trước tôi không thể vì cái thai mà đánh mất cuộc sống, chính vì thế tôi quyết định bỏ nó. Đến bệnh viện, nhìn những sản phụ xung quanh, nghĩ tới anh ấy hận thù trong tôi càng dâng lên, tôi không muốn bỏ nữa. Tôi phải giữ lại đứa bé, tôi muốn sau này khi gặp lại, anh ấy phải hối hận gì đã vô trách nhiệm với con mình.</p>
<p>kể từ đó, tôi sống cách ly hoàn toàn với gia đình, tôi không thể cho gia đình biết chuyện của mình. Nhưng tôi thú nhận với chị gái vì  tôi không thể một mình đối mặt với chuyện này, tôi cần chị ấy giúp đỡ, thương tôi chị ấy chấp nhận che giấu lên sống cùng tôi, thậm chi dời ngày kết hôn đến khi tôi sinh xong. lấy được bằng tốt nghiệp tôi xin vào làm kế toán tại một công ty, lương chỉ hơn 3 triệu đồng, cùng với tiền lương của chị đến ngày sinh tôi cũng tiết kiệm đủ để trang trải.</p>
<p>Và rồi ngày đó cũng đến, con tôi là một bé trai bụ bẫm, đáng yêu. Nhìn thấy nó tôi rất hạnh phúc, bao khổ nhọc, đắng cay trước đây tôi cảm thấy rất xứng đáng, tôi đặt tên bé là Hoài Khang, vần theo tên ba nó- Hoài Nam. Thời gian sau, chị tôi về quê lấy chồng, tôi trở lại công ty cố gắng làm việc, kết thân với một đồng nghiệp là chị Nga và thuê nhà sống chung với chị ấy . Chị em sống chung nhà, mọi chuyện về tôi đều kể hết cho chi ấy nghe, có lẽ gặp chị Nga là may mắn của mẹ con tôi, cuộc sống của tôi dễ dàng hơn khi có chị .</p>
<p>Con trai tôi đến nay đã được một tuổi, nó là đứa bé kháu khỉnh, rất được mọi người yêu mến, nhưng càng ngày nó lại càng giống ba nó. Vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của bé, tôi đặt tiệc tại một nhà hàng để cám ơn sự giúp đỡ của mọi người trong thời gian tôi khó khăn. Sáng hôm ấy người chị cùng nhà tặng tôi một chiếc váy màu đỏ rất đẹp. chị ấy nói:</p>
<p>- Em còn rất  trẻ, bé Khang còn nhỏ cuộc sống của em bây giờ không còn như ngày xưa, em không thể cứ sống thế này. Em hãy sống như một phụ nữ 24 tuổi chứ đừng sống như một người mẹ.</p>
<p>Vậy là tôi đã diện chiếc váy đó đến buổi tiệc. Tôi cảm nhận được hình ành cô gái yêu đời ngày nào đã trở lại. Nhưng ông trời thật trớ trêu. Vừa xuống taxi, tôi gặp anh ấy đứng trước nhà hàng,Tôi đưa bé Khang cho chị Nga bảo chị vào trước gì lòng tôi như chết lặng, tôi không thể bước tiếp chỉ đứng đó nhìn anh. Rồi anh cũng thấy tôi với vẻ ngạc nhiên, anh ấy lại gần nhìn tôi:</p>
<p>- Trông em thật khác, em vẫn khoẻ chư? tôi kìm chế mọi cảm xúc và trả lời bình thản</p>
<p>-Cám ơn anh. Em vẫn tốt. </p>
<p>-Anh và gia đình đến đây dùng bữa, em đến cùng bạn ah?</p>
<p>Tôi chưa kịp trả lời thì chị Nga đi tới:- Bé Khang đòi mẹ rồi. Tôi quay lại mà nét mặt lo lắng, bế bé Khang trên tay mà đầu óc trống rỗng. Nhìn thấy anh ấy có lẽ chị Nga cũng biết đó chính là người đàn ông tôi hay kể gì anh và con tôi rất giống nhau.</p>
<p>- Con em ah?</p>
<p>- Con em?...Đúng vậy, là con em. Anh ấy nhìn bé Khang rất lâu, tôi không biết anh có cảm xúc gì không nhưng tôi không muốn cho anh biết. Tôi khéo léo tam biệt anh và đi vào, mọi chuyện lại không như ý muốn. mẹ anh ấy đi tới, sau khi chào hỏi qua lại, rồi bác ấy lại muốn bế bé Khang. Cả người tôi nóng lên, tay đổ đầy mồ hôi, tôi cầm chặt tay chị Nga mà không nói được lời nào. Đầu tôi chợt nhớ lại nguyên nhân tôi sinh bé Khang ra, tôi không còn hồi hộp, mà nhìn anh ấy với ánh mắt nhớ thương, tôi cố tính nói:</p>
<p>-Bé Hoài Khang lại mẹ nào,..Cả hai người họ tỏ ra hiếu kỳ khi nghe tên con trai tôi. Anh ấy hỏi:</p>
<p>-Ông xã em đâu? vào trong trước rồi sao?. Tôi đổi sắc mặt, nhìn thẳng vào anh và trả lời:- Tôi không có chồng. Nói xong tôi đi thẳng vào nhà hàng không quay đầu lại.</p>
<p> </p>
<p> </p>
Posted in: Share
Be the first person to like this.
LoVe-HuRtS1
bai viet hay qua 1f614.png o doi khong ai hoc duoc chu Ngo*`
1
1
May 28, 2012