Chiều Buồn
by on July 20, 2011
67 views
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Lâu lắm rồi, cảm giác nhớ lại bắt đầu trở về với nó. Không da diết, không ồn ào, không dập dềnh khuấy động. Cái nhớ cứ như làn gió thật nhẹ nhàng, lặng yên mơn trớn làn da nó rồi tan đi mất, tựa như thể chưa hề đến. </SPAN></P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Nhưng đúng là nó nhớ. Cái cảm giác ấy đã trở về, khe khẽ nằm đâu đó trong góc tâm hồn nó, như một kẻ giang hồ rong chơi lặng lẽ trở về nhà nhưng vẫn còn muốn yên tĩnh một mình chưa ló mặt.</SPAN></P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Anh thật lạ. Không đẹp trai, không cuốn hút, không hẳn cực giỏi giang, cũng không phải kiểu người vui tính biết dẫn dắt mọi người như nó thường ngưỡng mộ. Ngày trước, khi thích ai hoặc yêu ai đó, phần nào nó biết được nó thích họ vì cái gì. Anh, có lẽ có cái gì đó lạ lùng, mà nó sẽ khó có thể nào hiểu được nếu một ngày kia nó thích anh hoặc yêu anh thì là vì cái gì. </SPAN><BR><BR><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Ngày đầu, nó - con bé mới toanh nhát cáy cứ lí nhí hoài trong miệng. Anh phụ trách đào tạo chuyên môn cho nó. Mỗi lần nó nói cái gì, anh toàn "Hả?" một cái làm nó giật bắn. Có lẽ anh ghét sự thiếu tự tin, sự tự ti của bất kỳ ai nên thường tỏ ra khó chịu mỗi lần nó lí nhí. Còn nó, thường cảm thấy sợ anh - cái sợ tôn kính. </SPAN></P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Khoảng cách bắt đầu gần hơn khi có một sự hiểu lầm nho nhỏ. Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi, nhưng tự dưng nó thấy thương anh rất nhiều vì cái cảm giác nó gây ra cho anh, mặc dù nó không có lỗi. Còn anh, có lẽ cũng một phần thương nó vì đã hiểu lầm. Trên suốt đoạn đường về, cái cảm giác ấy cứ xâm chiếm trong lòng, mỗi lần nghĩ đến anh là như có một làn sóng dậy nhẹ lên trong lòng nó. </SPAN></P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Ngày thứ ba, chẳng hiểu sao nó cứ đứng hoài trước gương, thay đi thay lại mấy bộ áo quần, xoay trước, xoay sau. Tết bím một bên, cài thêm chiếc kẹp giắt đáng yêu, nó ra khỏi nhà trong chiếc áo màu hồng. Vừa đến văn phòng, chị đồng nghiệp vừa lướt qua liền quay lại nhìn : Ôi, hôm nay xinh thế! Nó giật mình, ô hóa ra cũng có người nhận ra mình khác, rồi tự mỉm cười hài lòng. Hôm ấy, nó lén nhìn anh thật nhiều. Rồi hôm sau, hôm sau nữa...</SPAN></P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Thời gian đào tạo rồi cũng kết thúc, nó lưu luyến trở về. Có lẽ buổi cuối cùng là buổi nó luống cuống nhất. Anh nhìn nó cầm nhầm các thứ trên bàn bật cười. Nó cười xấu hổ, chẳng dám nhìn anh mà dong thẳng đi về. </SPAN></P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Mọi thứ vẫn cứ âm ỉ nhen nhóm cho đến lúc nó biết... anh đã có bạn gái. Cảm giác thật buồn. Trời Sài Gòn cũng bắt đầu mưa. Giống như thiên nhiên cũng một phần hiểu nỗi lòng của nó. Nó không nhìn anh nhiều nữa. Nhiều lúc biết anh đi qua, và biết anh đang nhìn, nhưng nó cúi đầu xuống vờ như không thấy. Nhưng mỗi lần được thấy anh là mỗi lần nó rộn rã vui. Nó bật cười trong lòng khi thấy anh cứ bước tới bước lui luống ca luống cuống mỗi khi phải làm việc chung với nó. Nếu nó nói chuyện tự nhiên hay thân mật một chút thay vì cứ tỏ ra vẻ lạnh lùng thì có lẽ anh cũng sẽ đỡ bối rối hơn nhiều. Nhưng nó không dám cho phép con tim mình vui với nhịp nó muốn. </SPAN></P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Nó biết được anh là nguời tình cảm. Đôi khi anh sống với nhiều khoảng lặng yếu đuối trong lòng. Nên nó cũng hiểu, có lẽ với anh, cô gái mạnh mẽ, cá tính như chị ấy là một sự kết hợp hoàn hảo. Đôi lúc, cảm giác ghen xâm chiếm trong lòng. Rồi nó tự nhủ mình, nhưng anh hạnh phúc. Và rồi dẹp những mối quan tâm ích kỷ qua một bên để dành chỗ cho sự tôn kính. Đêm về, thỉnh thoảng lại nhớ đến anh rồi nhắm mắt, có lẽ ta không dành cho nhau... Đôi lúc ao ước được như cô bạn ngồi gần, có thể can đảm bày tỏ tình cảm với người mà mình thực sự yêu mến.</SPAN></P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Chiều nay, nhìn hoài chẳng thấy anh đâu. Nó đi qua đi lại chỗ ấy nhiều lần rồi đảo mắt tìm anh mãi. Trở về, nghe chị cùng phòng bảo, mấy hôm nay anh làm nhiều lắm. À, ra là hôm nay anh nghỉ. Nghỉ ngơi sau một tuần liền căng thẳng vất vả. Tưởng tượng đến gương mặt mệt mỏi bơ phờ của anh mà thương quá. Ước gì được bên cạnh anh để chia sẻ những mệt nhọc bây giờ. Nghĩ đến đấy, trong đầu nó hiện ra hình ảnh chị ấy - đang bên cạnh anh ngồi thư giãn trong quán càfe, cùng nghe nhạc và nắm tay bình yên để những mệt nhọc trôi đi hết. </SPAN></P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Nó lại quay về với thế giới của mình. Ừ, anh đang hạnh phúc. Nó luôn mong điều đó.</SPAN></P>
<P class=Normal> </P>
<P class=Normal><SPAN style="COLOR:rgb(255,102,0); FONT-SIZE: medium">Bài viết của BeBe</SPAN></P>
Posted in: Share, Old Sayings
Be the first person to like this.