KEBACPHUOC
by on July 21, 2011
52 views
<p><font color="#675B62" face="arial" size="2">Chưa ai định được tới đâu là cùng cực của sự mệt nhọc và tới đâu là bắt đầu sự làm biếng. <br><br>      (Lời khuyên học sinh của một trường hàm thụ ở Pháp) <br><br>      1. Ít cách tập hàng ngày <br><br>
     Ngay từ hôm nay, đều đều mỗi ngày, bạn tự bắt buộc mình làm vài
hành động cần dùng tới nghị lực để tập những thói tốt và diệt những thói
xấu. <br><br>      Chẳng hạn: <br><br>      - Bạn quen dậy trễ thì sáng mai nhất định dậy trước giờ đi. <br><br>      - Bạn quen nằm rốn trên giường nằm, mười phút sau khi thức dậy thì sáng mai bỏ tật đó đi mà nhảy xuống sàn liền. <br><br>      - Bạn không tập thể dục mỗi sáng và mỗi tối ư? Tối nay bạn sẽ tập mười phút trước khi đi ngủ. <br><br>
     - Ăn xong, bạn thường hút một điếu thuốc? Sau bữa cơm trưa nay,
thử bỏ lệ đó xem được không? Rồi ngày mai, bỏ hút sau bữa ăn tối; ngày
mốt, sau bữa điểm tâm, cứ thay đổi như thế để diệt thói quen. <br><br>
     - Mỗi ngày bạn hút bao nhiêu điếu? Hết một gói? Các y sĩ cho như
vậy là nhiều quá. Sao không rút lần lần đi? Chẳng hạn trong bốn, năm
ngày đầu, bớt mỗi ngày hai điếu, rồi cứ mỗi tuần sau; bớt thêm hai điếu
nữa, cho tới khi chỉ còn hút mỗi ngày năm, sáu điếu? Nếu bỏ được luôn
thì càng hay, nghị lực của bạn lúc đó đã tăng lên nhiều lắm đấy. <br><br>
     - Bạn thường trễ trong việc hồi âm cho bạn bè, bà con? Lần sau,
nhận được thư của ai, bạn nhớ trả lời liền. Đừng để đến ngày mai việc gì
có thể làm hôm nay được. - Bạn lại có thói nhận được thư thì xé ra coi
ngay, nhiều khi trước mặt những người lạ, như vậy có vẻ không lịch sự.
Ráng tự chủ một chút nào, dù nhận được thư mà bạn mong đợi từ lâu thì
cũng để đó, mười lăm phút sau sẽ đọc. <br><br>      - Bạn phải ôm gối dài mới ngủ được ư? Hồi tản cư bạn có vác theo gối dài để ôm không? <br><br>      - Từ ngày mai chúng ta đánh giầy lấy, đánh cho thật bóng, không cần mượn người ở nữa, bạn đồng ý chứ? <br><br>
     - Bạn bảo trưa không có báo để đọc thì ngủ không được? Đó cũng là
một thói quen, không hại lắm, nhưng diệt đi thì chỉ có lợi. <br><br>
     - Bạn hay chen tiếng Pháp vào giữa một câu tiếng Việt? Bây giờ
người ta không thích cái thói đó nữa rồi, nó tỏ rằng óc ta làm biếng tìm
tiếng và ta không chịu khó luyện tiếng mẹ. <br><br>      Nếu tự xét một
cách nghiêm ngặt ta sẽ thấy bọn mình ai cũng có hàng chục tật xấu nhỏ,
lần lần bỏ được độ ba phần tư là có một tư cách đáng khen rồi. Khi bỏ
một tật, mới đầu ta thấy khó khăn, sau nhờ thói quen, ta sẽ thấy dễ
dàng. Tuy nhiên, như tôi đã nói trong một chương trên, ta phải đề phòng
thói quen, nó làm cho ta không phải gắng sức nữa mà nghị lực của ta
không có dịp dùng tới. Vì vậy, khi đã tập được một thói tốt, nên tập
thêm một thói khác để tự bắt ta phải gắng sức. Trong cuốn Bảy bước đến
thành công, Gordon Byron khuyên ta: <br><br>      - Đặt trả lại trong hộp một trăm cây quẹt hoặc một trăm miếng giấy nhỏ, làm rất từ từ, đều đều và chú ý vào công việc. <br><br>      - Đếm đi đếm lại trong năm phút vài chục vật nhỏ. <br><br>-
Khoanh tay đứng trên mặt ghế trong năm phút. Như vậy có vẻ điên, nhất
là khi có ai trông thấy, nhưng nếu ráng giữ được điệu bộ ấy mặc dầu có
người phá thì đức tự chủ đã khá mạnh rồi đấy. <br><br>      Những hành động ấy kỳ cục thật, song chính vì kỳ cục mà nó bắt ta phải vận dụng đến nghị lực. <br><br>      2. Ít quy tắc nên nhớ <br><br>      Khi tập luyện, bạn nên nhớ những quy tắc này: <br><br>
     - Muốn diệt một thói xấu thì đừng ngần ngại, phải xắn tay tấn công
nó liền, cũng như người muốn tập lội phải nhảy ùm xuống nước, càng do
dự càng hại cho nghị lực. <br><br>      - Phải tiến chầm chậm, đừng quá
hăng hái mà vội vàng làm những việc khó ngay, như vậy lỡ thất bại thì
hoá nản chí mà bỏ dở chương trình. <br><br>      Vì lẽ đó, Arnold Bennett, trong cuốn Sống 24 giờ một ngày đã khuyên ta: <br><br>
     "… Xin bạn đọc đề phòng lòng hăng hái của bạn. Nó có thể phản bạn
và làm bạn lạc lối đấy. Nó la lớn lên để bạn dùng nó, mới đầu bạn không
làm thoả mãn nó được, nó đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa; nó nóng nảy
muốn dời núi lấp sông. Hễ làm không đổ mồ hôi thì nó không bằng lòng.
Rồi khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn đùng ra, chết mà
không kịp trối: <br><br>      "Tôi chịu không được nữa rồi". <br><br>
     Vậy lúc đầu, xin bạn tập mỗi ngày một phút thôi và làm những việc
dễ, lần lần sẽ tăng lên năm phút nữa và làm những việc khó hơn. Phải
tránh mọi sự thất bại trong việc rèn nghị lực. <br><br>      "Một sự
thất bại tự nó có đáng kể gì đâu, nếu nó không làm mất lòng tự ái và tự
tin của ta (…). Tôi không cho rằng một thất bại vẻ vang còn hơn một
thành công nho nhỏ. Tôi rất thích những thành công nho nhỏ. Một thất bại
vẻ vang không đưa tới đâu cả; một thành công nho nhỏ sẽ đưa tới một
thành công khác không nhỏ đâu". <br><br>      Phải làm đều đều, không
nghỉ ngày nào và mỗi ngày phải tiến thêm một chút. Tôi đã có lần thấy
một bà già gần sáu chục tuổi, gầy ốm mà ôm một con heo nặng có lẽ gấp
rưỡi bà, từ trong nhà xuống sông để tắm cho nó. Tôi khen bà mạnh quá, bà
đáp: <br><br>      - Tôi nuôi nó từ hồi mới sanh, ngày nào cũng ôm nó đem tắm, nên quen đi. <br><br>      Lời nói đó chứa cả cái bí quyết để thành công trong việc luyện sức, luyện trí và luyện đức. <br><br>
     - Mỗi khi thấy muốn nghỉ, ta nên gắng sức thêm một chút, một chút
thôi. Chẳng hạn bạn đã học một giờ Anh ngữ, thấy học muốn "không vô"
nữa, bạn định gấp sách lại đi chơi, nhưng hãy khoan, xin bạn hãy ráng
ngồi thêm năm phút nữa, ôn lại bài cũ đã. Năm phút thêm đó có lẽ không
lợi gì mấy cho sự học của bạn, nhưng rất có lợi cho sự rèn nghị lực.
Thật đúng như một trường hàm thụ nọ ở Pháp đã bảo học sinh: "Chưa ai
định được tới đâu là cùng cực của sự mệt nhọc và tới đâu là bắt đầu của
sự làm biếng". <br><br>      3. Tự kiểm soát và tự phạt mình <br><br>
     Hồi nhỏ, còn cắp sách tới trường, nếu không vì gia cảnh bó buộc,
thì ai cũng học đến nơi đến chốn. Lớn lên, theo một lớp hàm thụ thì trăm
người chỉ được hai mươi người thành công. Sở dĩ vậy chỉ tại hồi nhỏ có
cha mẹ rầy, có thầy giáo phạt, mà lớn lên ta được tự do, muốn học thì
học, muốn nghỉ thì nghỉ. Cho nên muốn có kết quả, ta phải tự kiểm soát
rồi phạt. Vậy mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ, hoặc ít nhất cũng mỗi tuần
một lần, ta tự xét xem: <br><br>      - Trong ngày đó có làm đúng theo chương trình đã định không. <br><br>- Có chú ý vào mỗi công việc không. <br><br>      - Đã diệt được thói xấu nào. <br><br>      - Đã tập thêm được thói tốt nào. <br><br>      - Học được những gì. <br><br>      - Làm được những việc gì có ích. <br><br>      - Có theo đúng những lời khuyên trong cuốn này không. <br><br>
     Ta nên ghi những thất bại và thành công vào một cuốn sổ tay và mỗi
tháng tổng cộng lại xem tiến hơn tháng trước được bao nhiêu. <br><br>
     Nếu tiến được nhiều thì ta tự thưởng một cái gì đó; nếu thụt lùi
thì phải tự phạt bằng cách này hay cách khác, chẳng hạn, luôn trong một
tuần phải dậy sớm hơn mười phút, hoặc mỗi ngày hút bớt đi hai điếu
thuốc. <br><br>      Không nên khoan hồng mà cũng không nên quá nghiêm
khắc với mình. Nếu ta tự phạt một cách nặng quá, theo không nổi, thì ta
sẽ bỏ hết, công phu luyện tập sẽ mất, và ta đâm liều, đã lỡ rồi, cho lỡ
luôn. <br><br>      Tôi còn nhớ, hồi tám, chín tuổi đọc trong Quốc văn
giáo khoa thư truyện một người rón rén từng bước trên một quãng đường
lầy lội nhưng người ấy lỡ dẫm nhầm một vũng nước, bùn tung toé lên lấm
hết quần áo, từ đó không còn giữ ý gì nữa, bước càn trên đường. Tôi
không hiểu tại sao bài học đó đập mạnh vào óc tôi đến nỗi bây giờ nhắm
mắt lại, tôi còn thấy đủ chi tiết của tấm hình trên bài: một người đàn
ông bận áo dài đen, đội khăn đen, đi đôi giày ta, khom khom bước trước
cửa ô Quang Chưởng, đầu phố Hàng Chiếu tại Hà Nội. <br><br>      Bài đó
chứa một tâm lý rất đúng và một lời khuyên đáng ghi: phải giữ sao cho
đừng có điều gì để tự khinh minh được, một người đã tới nước tự khinh
mình rồi là một người bỏ đi. Tự đặt hình phạt cho mình mà rồi bỏ không
theo, tức thì là tự khinh mình rồi vậy. <br><br>      4. Vệ sinh thân thể <br><br>
     Thân thể có khoẻ mạnh thì tinh thần mới sáng suốt mà nghị lực mới
cứng rắn, nên việc quan trọng nhất là phải giữ vệ sinh. Đã có nhiều sách
bàn kỹ về vấn đề đó mà trong cuốn Bảy bước đến thành công cũng đã có
một chương trình về cách luyện tập và giữ gìn thân thể, ở đây tôi chỉ
xin nhắc qua lại vài điều chính: <br><br>      - Đừng ăn nhiều quá, mà chỉ nên ăn những chất dễ tiêu và lành <br><br>
     - Trên bốn mươi tuổi, bữa tối nên ăn ít đi vì trong khi ta ngủ, bộ
tiêu hoá gần như nghỉ hẳn, không vận động nữa, nếu ăn nhiều, sẽ không
tiêu, sáng dậy thấy đắng miệng, không vui vẻ. <br><br>      - Nên đi bộ nhiều. <br><br>
     - Nên tập thể dục mỗi ngày, nhất là tập thâm hô hấp. Sáng, khi mới
tỉnh dậy và tối, trước khi đi ngủ, hít từ từ không khí trong sạch cho
đầy phổi, nín thở trong tám hay mười giây, rồi từ từ thở ra, như vậy hai
chục lần. <br><br>      - Mới ăn no đừng nên làm những việc cần suy nghĩ nhiều, kẻo dễ sinh bệnh đau bao tử. <br><br> Sau tám giờ tối cũng nên để óc nghỉ ngơi, suốt ngày bạn đã làm nhiều việc tinh thần và nếu bạn thường khó ngủ. <br><br>
     - Trên kia tôi đã khuyên nên tập gắng sức, mỗi ngày thêm một chút;
tuy nhiên đừng làm việc quá độ. Sự nghỉ ngơi cũng cần như sự làm việc
vì có nghỉ ngơi mới làm việc được. <br><br>      5. Vệ sinh tinh thần <br><br>      Vệ sinh tinh thần cũng quan trọng như vệ sinh thân thể. Nên: <br><br>      - Tránh những tư tưởng hắc ám, chán nản. <br><br>      - Gần những người tự tín, có nghị lực, mà đừng giao du với những kẻ bi quan. <br><br>      - Đọc nhiều tiểu sử danh nhân. <br><br>
     Trong cuốn Tự học để thành công, tôi đã giới thiệu những sách
trong mục "Voici les meilleurs livres de culture humaine et biographie"
của nhà France Efficience. Nếu bạn biết đọc tiếng Pháp thì trong tủ sách
không nên thiếu những cuốn ấy. <br><br>      Nhiều cuốn Danh nhân ký sự
như cuốn Tolstoi của Stephan Zweig, Mahatma Gandhi của Louis Fischer,
Lincoln của Dale Carnegie, Van Gogh của Irving Stone, nhất là tiểu sử
các vị giáo chủ như Thích Ca, Giêsu đọc đã hấp dẫn như tiểu thuyết mà bổ
ích thì vô ngần. <br><br>      Xét đời các vĩ nhân, ta thấy các vị ấy
tuy chí khí, tài đức hơn ta, nhưng sinh ra cũng có những tật xấu như ta,
những nhu nhược như ta và trong đời gặp những hoàn cảnh khó khăn gấp
trăm ta, mà chỉ nhờ nghị lực, đã thắng được mọi trở ngại, trở nên những
bực anh hùng hoặc ân nhân của loài người. Bài học đó kích thích ta biết
bao!<br><br>      Dèmosthème chẳng hạn, hồi nhỏ chỉ là một anh chàng cà
lăm, ăn nói ấp a ấp úng. Nhưng ông yêu nước một cách nồng nàn, mà biết
nước ông sắp bị vua Philippe xứ Macédoine xâm chiếm. Ông tự nhận bổn
phận hô hào đồng bào chống Philippe để cứu nước khỏi bị cái hoạ làm nô
lệ ngoại nhân. Hô hào làm sao được, khi ông có tật cà lăm? Cà lăm thì ai
thèm nghe? <br><br>      Ông nhất định thắng tật ấy, ra bờ biển ngậm
cuội trong miệng rồi tập hò hét đua với tiếng sóng đại dương. Rồi ngày
đêm ông suy nghĩ, tìm những chứng cứ để vạch cái dã tâm của Philippe,
những lời lẽ để đoàn kết đồng bào chống lại kẻ thù chung. Khi đã tập
luyện thuần thục rồi, ông bèn đi chu du khắp nước kích thích lòng ái
quốc của dân chúng, lôi cuốn hàng ngàn, hàng vạn thính giả. Diễn văn của
ông hùng hồn đến nỗi vua Philippe đọc xong phải khen: <br><br>
     "Nếu trẫm được nghe Dèmosthème diễn thuyết thì chắc trẫm cũng đã
cầm khí giới chống lại trẫm rồi". Những diễn văn ấy còn lưu truyền đến
ngày nay và được liệt vào những áng văn bất hủ của nhân loại. <br><br>
     Gandhi gầy như con mắm, cân sợ không được bốn chục kilô. Trông bức
hình chụp ông ngồi ở "Hội nghị bàn tròn" bên cạnh những người Anh cao
lớn, phốp pháp, ta có cảm tưởng ông là một người ốm đói, chỉ còn da bọc
xương. Vậy mà sức mạnh tinh thần của ông kinh thiên, làm cả thế giới
khâm phục. Ông cầm đầu một phong trào chống thực dân lớn nhất ở đầu thế
kỷ này, phong trào bất hợp tác với Anh về mọi phương diện: chính trị,
kinh tế, xã hội. <br><br>      Phong trào lan rất mau, nhiều thẩm phán,
luật sư Ấn khẳng khái đốt hết âu phục, xét nát bằng cấp rồi quấn choàng
đi chân không, dệt vải, cày ruộng để sống. Nhiều người Ấn rút tiền gởi
trong các ngân hàng Anh ra, nhiều trường học Anh đóng cửa vì học sinh bỏ
học gần hết, nhiều cửa hàng ngoại hoá phá sản vì không ai mua, hàng vạn
người không chịu đóng thuế, không chịu đi lính cho Anh. <br><br>
     Chính phủ Anh giận dữ, hạ ngục ông. Ông vui vẻ vào tù và mỗi lần
người Anh xử ức thì ông tuyệt thực để phản kháng. Trước sau ông nằm khám
cả chục lần, nhịn ăn non hai chục lần, nhiều lần tới bất tỉnh. <br><br>
     Mỗi lần ở ngục ra, ông lại đi khắp nơi, hô hào dân chúng đoàn kết
với nhau, yêu mến lẫn nhau và càng tẩy chay người Anh. Tới đâu ông cũng
được hàng đoàn người đông như kiến bao vây ông để nhìn mặt ông, hôn chân
ông. Chính phủ Anh sợ ông, khắp thế giới tặng ông chức thánh sống. <br><br>
     Năm 1946 Ấn Độ được độc lập, nhưng ông vẫn chưa cho bổn phận ông
đối với đồng bào là hết. Ông không về vườn trồng cây, câu cá như
Washington; ông vẫn tiếp tục hy sinh cho quốc gia, lại lang thang khắp
nơi, đem lòng chí nhân, chí thánh để ráng hoà giải những xung đột giữa
người Hồi và người Ấn và bị một thanh niên cuồng nhiệt ám sát trong lúc
ông giảng đạo tương thân, tương ái. Cả thế giới bùi ngùi khi hay tin tâm
hồn thanh cao đầy đức hy sinh ấy không còn ở nhân gian nữa. <br><br><br>
 Jack London về đức độ không thể ví được với Gandhi, nhưng về kiên nhẫn
thì cũng là cổ kim hi hữu. Không có ai mà hồi trẻ long đong như ông,
làm có tới hàng chục nghề: bồi bếp, thuỷ thủ, phu bến tàu, thợ máy, theo
bọn cướp biển, đi tìm vàng, săn hải cẩu, có hồi đi ăn mày, ngủ trong
các toa xe chở hàng, trong các công viên hoặc ở giữa đồng ruộng. Ông đã
bị nhốt khám cả trăm lần ở Mỹ, ở Mễ Tây Cơ, ở Trung Hoa, Nhật Bổn, Triều
Tiên vì cái tội vô gia cư, vô nghề nghiệp. <br><br>      Nhưng một hôm
đọc cuốn Robinson Crusoe ông mê tới nỗi quên ăn, rồi từ đó ngày nào cũng
lại thư viện đọc sách, mỗi ngày đọc mười, mười lăm giờ, gặp cái gì đọc
cái nấy, từ Shakespeare tới Karl Marx. <br><br>      Rồi hồi mười chín
tuổi, chán những nghề tay chân, chán đi ăn xin, dễ bị đánh đập, nhốt
khám, ông xin vào học một trường trung học, học ngày học đêm, và kết quả
làm cho các giáo sư trố mắt: chương trình bốn năm, ông chỉ học có ba
tháng rồi thi đậu vào trường Đại học Californie. <br><br>      Ông
nghiên cứu những tiểu thuyết nổi danh nhất thế giới để học thuật viết
rồi bắt đầu nhiệt cuồng viết: mỗi ngày năm ngàn chữ, nghĩa là hai chục
ngày thì xong một tiểu thuyết. Mới đầu những truyện ngắn của ông bị các
nhà xuất bản gởi trả lại, ông không thất vọng, cứ tiếp tục viết. Tới khi
cuốn "Tiếng gọi của rừng" được hoan nghênh thì danh ông mỗi ngày mỗi
lên như diều. Trong khoảng mười lăm năm – ông mất hồi 40 tuổi – trên năm
chục tác phẩm ra đời, nhiều cuốn được dịch ra hơn hai chục thứ tiếng,
bán được hàng triệu bản và làm khắp thế giới say mê. Từ đầu thế kỷ tới
nay không có nhiều tiểu thuyết gia nào trước nghèo hèn như ông mà sau
thành công rực rỡ như ông. Ông được vậy là nhờ đức kiên nhẫn thắng hết
mọi nghịch cảnh, rồi lợi dụng nghịch cảnh vì chính cuộc đời lang thang
khắp thế giới của ông đã giúp ông tài liệu để trước tác. <br><br>      TÓM TẮT <br><br>      1. Mỗi ngày nên bỏ ra vài lúc tập những thói tốt và diệt những thói xấu. <br><br>      Khi diệt một thói xấu, đừng nên ngần ngại mà phải tấn công liền. <br><br>      Phải tiến chầm chậm, mới đầu đừng hăng hái, vội vàng quá; rồi mỗi ngày tiến lần lần, tập lâu hơn, làm những việc khó hơn. <br><br>      Phải làm đều đều, không được nghỉ ngày nào. <br><br>      Mỗi ngày thấy muốn nghỉ thì nên gắng thêm một chút. <br><br>
     2. Phải tự kiểm soát mình mỗi ngày hoặc mỗi tuần rồi đặt ra lệ tự
thưởng phạt mình. Đừng quá khoan hồng mà cũng đừng quá nghiêm khắc với
mình. Phải biết tự lượng sức. <br><br>      3. Nên giữ vệ sinh thân thể -
Người khoẻ mạnh thì nghị lực mới cứng rắn - nhất là vệ sinh về tinh
thần, nghĩa là nuôi những tư tưởng lạc quan, gần gũi những người tự tin,
cương nghị và đọc nhiều tiểu sử vĩ nhân. </font></p>
Posted in: Old Sayings
Be the first person to like this.