KEBACPHUOC
by on July 21, 2011
58 views
<p><font color="#675B62" face="arial" size="2">Mới đây ký giả Báo Paris
Match là Patrice Van Eersel đã viết cuốn sách nhan đề "Ia source Noire",
trong đó ông trình bày những trường hợp đặc biệt về những người chết đi
sống lại mà những nhà khoa học, những giáo sư, bác sĩ tại các Đại Học
Hoa Kỳ đã lưu tâm nghiên cứu. Theo các nhà nghiên cứu này phần lớn những
người chết đi sống lại ấy đều không ít thì nhiều đã có những cảm nhận
lạ lùng là thấy... "hình như" họ đã thoát khỏi thân xác trong một khoảng
thời gian tương ứng với lúc họ mê man bất động. Điều đặc biệt là "họ
thấy chính họ" đang nằm chết. Nhà nghiên cứu những hiện tượng huyền bí
Joe West Hoa Kỳ) năm 1991 cũng viết cuốn sách nói về những điều bí mật
lạ kỳ đáng lưu ý ở nước Mỹ (Great American Mysteries) ông nghi nhận
rằng: có đến hơn 3.000.000 người Mỹ đã trải qua những kinh nghiệm về sự
rời lìa của chính họ ra khỏi thân xác họ trong những trường hợp khác
nhau như tai nạn, bệnh tật, mổ xẻ... có người thấy rõ được mình, đã rời
khỏi thể xác và đi khá xa đến những nơi mà khi mô tả lại đều trùng hợp
với những gì kiểm chứng sau đó từ thời gian, địa điểm, địa danh, sự việc
xảy ra. v.v... Bác sĩ Eugene E. Barnard (giáo sư thuộc nghành Bệnh Học
Tâm Thần (Psychiatry) ở Đại Học thuộc Bắc Carolina tin rằng: trung bình
cứ 100 người trong chúng ta thì có một người đã có lần cảm nhận được
điều đó.<br><br>     Nhà Tâm bệnh học John Bjorkhelm đã khảo cứu hơn
3000 trường hợp về những hiện tượng lạ thường mà khoa học không giải
thích được, những sự "xuất hồn và chu du nhiều nơi của một số người.
Trường hợp nổi bật nhất cũng là chứng cớ sôi nổi nhất đã do chính Văn
Hào Emest Hemingway kể lại trong lần bị thương nặng đến thập tử nhất
sinh nơi chiến trường trong trận thế chiến thứ 2. Ông đã thấy rõ ràng
chính ông đã thoát ra khỏi cơ thể của ông giống như như hình ảnh của
việc lôi cái khăn tay ra khỏi túi áo, rồi sau đó ông thấy chính mình trở
lại, nhập vào cái tha6nn xác của chính mình lúc hồi tỉnh... Chính sự
kiện này đã là nguyên nhân thúc đẩy ông viết cuốn: Giã Từ Vũ Khí (A
Farewell to Arms), cuốn sách hấp dẫn thuộc loại beest seller. Năm 1991
Jim Hogshire cũng thu thập các sự kiện liên quan đến vần đề "hồn lìa
khỏi xác". Đề tài Out of body đã được nói nhiều trong cuốn Life after
Death (Đời sống sau khi chết). Theo nhà nghiên cứu hiện tượng vừa nói là
Jim Hogshire thì các nhân chứng thường là bác sĩ, y tá, bệnh nhân...
không những chính bản thân của người bị của người bị nạn thấy "hồn" mình
thoát khỏi cơ thể mình vào lúc họ thiếp đi vì tai nạn, mổ xẻ... mà ngay
những người đang ở kề cận họ lúc đó cũng có thể thấy được điều đó. Cô y
tá Linda ở Floria đã kể rằng chính mắt cô thấy rõ một khối mờ đục có
dạng như sương khói thoát khỏi cơ thể một người bệnh đúng lúc người ấy
tắt thở. theo các bác sĩ và nhân viên làm việc ở các bệnh viện cấp cứu
(emergency) thì sự kiện vừa nêu không phải là chuyện lạ lùng. Bác sĩ
Josef Issels, (bác sĩ nổi danh về khoa ung thư ở Đức) cho rằng: hiện
tượng người chết "xuất hồn" là chuyện mới nghe qua có vẻ kỳ bí và phản
khoa học. Nhưng đó là một vấn đề trước mắt mà giới y khoa cần phải lưu
tâm. Nếu xét theo hiện tượng Vật lý thì hơi ra từ nắp ấm nước cho thấy
nước đã bắt đầu sôi thì khối hơi trắng đục thoát ra khỏi cơ thể bệnh
nhân cũng chỉ là dấu hiệu của sự chết bắt đầu. Cái khối hơi ấy là hồn,
là linh hồn hay gì đó thì cũng chỉ là tiếng gọi mà thôi. Điều quan trọng
là khoa học cần lưu tâm nghiên cứu xem đó là gì? Và phần thoát ra khỏi
cơ thể ấy sẽ đi đâu? Nhiệm vụ nó là gì?... " Có lần theo lời thuật lại
của chính bác sĩ Josef Issels thì một hôm đang ở bệnh viện, ông vào
phòng của một nữ bệnh nhân già, bà nhìn ông chăm chăm và nói: "Bác sĩ có
biết rằng tôi có thể rời khỏi thân xác tôi không? Tôi sẽ cho bác sĩ một
chứng cớ về vấn đề này..." Bác sĩ Josef lấy làm lạ chưa kịp trả lời thì
bà lại nói: "Ngay tại đây và ngay bây giờ, bác sĩ hãy đến phòng số 12,
tại đó sẽ thấy một người đàn bà đang ngồi viết thư cho con..." rồi bà ta
còn mô tả hình dạng của người đàn bà đó và nội dung phần đầu của bức
thư. Cho dây là một dịp thuận lợi là lùng cho mình, bác sĩ Josef Issels
vội vã đến ngay phòng sối 12 vừa lúc thấy người đàn bà ngồi viết thư...
Bác sĩ Josef liền quay trở về phòng nữ bệnh nhân gài thì bà đã chết.
Theo bác sĩ Josef thì rõ ràng người bệnh này đã thấy được những gì ở
phòng số 12 cách phòng bà khá xa là nhờ một năng lực nào đó. Nếu đúng
như lời bà nói "tôi có thể rời khỏi thân xác tôi..." thì có thể ngoài
thể xác, bà còn có một thể xác nữa đã có thể rời khỏi bà đi tới đó. Cái
thể mà người ta thường gọi là hồn ấy cò khả năng đi xuyên qua tường, cây
cối hay xuyên qua người khác...<br><br>      Một trường hợp khác Jacky
C. Bayne, quân nhân Mỹ đã kể lại rất rõ (như đã nói từ trước) trong khi
chiến đấu tại Việt Nam (trong trận chiến ở Chu Lai) đã bị thương nặng và
trong giờ phút ngất xỉu ấy, anh ta thấy mình thoát ra khỏi thể xác và
đã thấy rõ ràng thân xác mình ở trên bàn mổ...<br><br>      Tuy nhiên,
một số nhà khoa học không tin vào những gì mà chính cả những đồng nghiệp
của mình đã kể lại về cái hiện tượng vừa nói. Bác sĩ Karl Osis, Giám
Đốc Viện Nghiên Cứu Tâm Thần ở Hoa Kỳ (người đã viết cuốn sách nói về
những người chết trên giường bệnh và những hiện tượng quan sát được qua
những cái chết ấy bởi các thầy thuốc và y tá (Deathbed Observations by
Physicans and Nurses), mới đây đã cho biết là hai nhà nghiên cứu các
hiện tượng liên quan đến cõi chết là W. F Barretl và bác sĩ J.H. Hyslop
đã có những nhận xét thuộc hiện tượng ảo giác (Hallucinations). Những ảo
giác về người chết thường bao gồm từ những cái nhìn mơ hồ của người sắp
chết và cả người sống lúc nhìn sự vật, nhất là sự vật ấy đượm nét siêu
linh huyền bí. Thông thường, đối với những người đang sống, chẳng có gì
khác lạ đối diện gặp gỡ nhau. Nhưng cũng là người quen biết ấy, gặp vào
lúc họ sắp qua đời hay trút hơi hở cuối cùng thì rõ ràng giữa người sống
và người chết đã có sự khác biệt hoàn toàn. Cái cảm giác ấy có ở hầu
hết mọi người. Trong giờ phút đó, cái cảm giác sợ hãi, xa cách giữa sự
sống và sự chết nẩy nở rất nhanh và sự nhìn, sự nhận định sẽ phần nào
chịu ảnh hưởng của những cảm giác vừa kể, được tăng cường đối với không
khí huyền bí siêu linh của sự chết làm dễ phát sinh những nhận xét thuộc
về hiện tượng ảo giác. Người yếu bóng vía có thể tưởng tượng ra nhiều
hình ảnh phát sinh từ người chết. Hiện tượng trông thấy linh hồn xuất ra
từ thân xác người chết cũng thuộc vào một trong những ảo giác. Như thế,
rõ ràng nhiều nhà khoa học đã cho rằng những gì mà nhiều người đã thấy,
đã kể lại về sự kiên xuất hồn ở người mới lìa đời chi là hiện tượng ảo
giác mà thôi. Ngược lại, những nhà khoa học đang nghiên cứu về hiện
tượng xuất hồn hiện nay mặc dầu chưa khẳng định hoàn toàn có hay không
hiện tượng lìa khỏi xác nhưng họ cũng không đồng ý với lập luận về hiện
tượng ảo giác mà một số nhà khoa học đã nêu ra. Theo họ, có thể sự nghi
ngờ ấy chỉ là đặc tính của phần lớn các nhà khoa học mà thôi đó là đặc
tính thận trọng Trong thực tế, những trường hợp lạ lùng có tính cách
siêu linh khó lý giải vẫn thưởng xảy ra và được thực rõ ràng.<br><br>
     Bác sĩ Crookall và F. W. H Myers đã sưu tập hành trăm trường hợp về
vấn đề liên quan đến cái gọi là "hồn lìa khỏi xác" và họ phân ra hai
trường hợp chính: Một là những kinh nghiệm đã trải qua về hồn rời thân
xác và hai là những tin tức, dữ kiện thu nhận được thông qua những người
ngồi đồng, những đồng tử (medium), giáo sư C. J. Ducasse là một trong
những nhà triết học và khoa học tự nhiên nổi tiếng đã tìm cách lý giải
những gì mà hiện nay giới khoa học đang bàn cãi sôi nổi về sự kiện có
hay không cái gọi là hồn hay linh hồn và sự rời lìa của hồn khỏi xác khi
chết. Theo giáo sư thì hiện nay, các nhà nghiên cứu và ngay cả các nhà
khoa học đã dấn thân vào lãnh vực tìm hiểu sự thật của vấn đề. Họ đã thu
thập vô số trường hợp có liên quan, những mô tả về điều mà họ gọi là
linh hồn, về sự liên kết giữa linh hồn và thể xác qua một vật thể giống
như một sợi dây, sự rung động đầy sức sống của sợi dây ấy và cả trường
hợp sợi dây liên hợp ấy đứt rời để cái gọi là "hồn" tách lìa khỏi thể
xác cũng được nhiều người mô tả, sự mô tả thường đồng nhất và nhân chứng
không phải chỉ có người lớn mà còn là trẻ con, sự kiện mà chúng chưa
bao giờ nghe, đã thấy hay đã đủ khả năng nghĩ tới.<br><br>      Nhà phân
tâm học Hippolyte Baraduc đã tận mắt trông thấy một khối hơi thoát ra
khỏi cơ thể người vợ ông khi bà này trút hơi thở cuối cùng. Ông Baraduc
đã chụp được bức ảnh lạ lùng này.<br><br>      Một tài liệu sưu tầm về
hiện tượng này đã được tạp chí tiền phong 1991 đăng tải, theo đó, nhiều
nhà khoa học đang mạnh dạn bước vào lãnh vực nghiên cứu về linh hồn.<br><br>
     Như nhà khoa học Jan Lundquyst đã quyết tâm tìm hiểu sự thật về
vấn đề linh hồn khi ông trông thấy một thứ ánh sáng màu xanh xuất phát
từ cơ thể người vừa lìa đời. Bác sĩ phân tâm học Elizabeth Kubler Ross
thì khẳng định rằng: "trước đây tôi không tin về những gì gọi là đời
sống sau khi chết. Nhưng nay tôi đã có một vài chuyển hướng trong cách
nhận định của tôi về vấn đề này".<br><br>      Sau đây là một số hình
ảnh mà các nhà nghiên cứu như các bác sĩ Raymond Moody Jr., Robert H.
Elizebeth Kubler Ross, Iair Stevenson, giáo sư Carey Williams chuyên
nghiên cứu về những gì sau cõi chết... đã thu thập được từ những người
đã gần gũi với cái chết hay đã có lần chết đi sống lại, đã trải qua một
đoạn đường vượt qua ranh giới cõi sống và cõi chết, nghĩa là bước đi một
khoảng đường đi qua bên kia cửa tử để rồi vì một lý do nào đó lại quay
về... đã sống lại. Trong một bài sưu tập về những hình ảnh của những
người đã chết đi sống lại đã mô tả, nhan đề "trở về từ cõi chết" đăng
tải trong L.S. Tiền Phong 1992, tác giả Thế Vỹ đã nêu ra ba trường hợp
chính sau đây:<br><br>      1. Một người tên là Iva Brawn, sinh sống ở
Lamiraada (Cali) đã bị tai nạn xe hơi khi băng ngang qua đường lộ. Người
này bị xe hất tung đi rất xa và ngất xỉu. Trong thời gian mê man như
chết đó, người này đã thấy nhiều hình ảnh lạ lùng: nguồn sáng từ đâu
chói lòa bao phủ và có tiếng nói phát ra từ ánh sáng đó "đừng sợ, con sẽ
không sao cả" sau 6 ngày hôn mê, người ta cứ ngỡ rằng bà chết nhưng rồi
bà sống lại và bà kể chuyện này cho người chồng nghe. Mấy năm sau,
chồng bà Iva Brawn mất và một năm sau bà Iva Brawn đang nằm ngủ bỗng
nhiên thấy chồng mình xuất hiện nói với bà rằng: "Cách đây mấy năm, mình
có kể cho tôi nghe những gì mà mình đã thấy trong vụ tai nạn xe hơi,
nhưng tôi không hiểu giờ đây, tôi đã hiểu nơi đây thật đẹp, nhất là
nước. Mình không thể tưởng tượng được là nước ở đây đẹp đến độ nào..."<br><br>
    2. Một phụ nữ tên là Sttooksbury kể lại rằng, bà bị chính người
chồng dùng dao quyết tâm đâm chết nhưng nhờ bề trên che chở, bà đã được
sống lại trước sự kinh ngạc của các y bác sĩ ở bệnh viện. Sttooksbury kể
rằng: "lúc bị ngất đi và được mang vào bệnh viện ai cũng tưởng tôi chết
vì máu ra quá nhiều, riêng tôi, tôi cảm thấy như trôi vào một đường hầm
tối đen... ở ngưỡng cửa sinh tử, tôi đã trông thấy mẹ tôi đứng đó thật
rõ ràng, bà đưa tay vẩy vẩy ra dấu bảo tôi hãy trở về: "Hãy trở lại đi,
chưa tới lượt con đâu!"<br><br>      3. Bà Connie Zickefoose ở
Cloverdale (tiểu bang Ohio) kể rằng: lúc đó tôi đang ở trên bàn sanh,
đầu óc tôi quay cuồng rồi một màn đen phủ ập lên... tôi thấy mình đi
trên con đường đầy ánh sáng, hoa nở, hồ nước với cá lội muôn màu... Tôi
vào một căn phòng, trong đó có chúa Jesus. Chúa ân cần đặt bàn tay lên
vai tôi và nói: "con không vào được đâu! vì một khi con đã vào thì không
thể ra được phải nhanh lên vì ở đây không có thì giờ và trên cõi thế,
giờ của con cũng sắp hết rồi! thế rồi tôi trở lại, tôi thấy thân thể tôi
rõ ràng ở trên bàn sanh, mặt tái nhợt. Các bác sĩ đang yên lặng, có lẽ
họ nghĩ tôi đã chết, rồi tự nhiên họ reo lên vì biểu hiện sự sống nơi
tôi đã thể hiện qua cái máy gắn vào cơ thể tôi.<br><br>      Trong cuốn
"In search of the Dead" củ Jeffrey Iverson tác giả Jeffrey đã nêu ra rất
nhiều trường hợp của những người chết đi sống lại kể về những gì họ đã
thấy.<br><br>      Kể từ khi cuốn sách Đời tiếp nối đời (life after
life) xuất bản năm 1975, hàng ngàn trường hợp liên quan đến vấn đề tiếp
cận đến những hình ảnh thấy được sau khi chết được báo cáo, phân tích và
nghiên cứu.<br><br>      Bác sĩ Melvin Morse đã kể lại một trường hợp có thật đã xảy ra như sau:<br><br>
     Vào năm 1982, một bé gái 7 tuổi bị rơi vào một hồ bơi, khi vớt
lên, thì bé gái này đã ngưng thở gần 20 phút đồng hồ. Các bác sĩ cho
rằng cháu bé này đã chết. Nhưng như có một phép lạ, nhờ hô hấp nhân tạo,
cháu bé đã tỉnh lại và sau đó kể những gì mà cháu đã trải qua trong
thời gian coi như đã chết ấy. Cháu cho biết đã gặp một người mà cháu
nghĩ rằng đó là Chúa Trời. Người hỏi: "cháu có muốn ở lại đây không thì
cháu bé trả lời muốn nhưng người lắc đầu; con còn mẹ, con có trách nhiệm
với người mẹ đang còn sống, vì thế con nên trở về..."<br><br>
     Ngoài ra cháu bé còn kể rằng cháu đã gặp nhiều trẻ con và người
lớn, những người này đi lại tự nhiên nhưng nét mặt không vui và không rõ
nét lắm. Ở đây có nhiều người tập trung như chuẩn bị đi đâu đó có lẽ
đang chờ tái sanh. Khi bác sĩ Melvin Morse hỏi cháu bé rằng: cháu đã
tỉnh lại lúc nào cháu biết không thì cháu bé trả lời là khi nghe Chúa
bảo con có trách nhiệm với mẹ đang còn sống hãy trở về thì vừa lúc cháu
tỉnh lại...<br><br>      Bác sĩ Melvin Morse còn tiếp tục tìm kiếm và
phỏng vấn những trẻ con khác, những trẻ con đã có lần tiếp cận với cái
chết hay đã có lần chết đi sống lại. Điều kỳ lạ là nhiều trẻ nhỏ đã mô
tả lại cả những hình ảnh mà lúc đó chúng đang trong tình trạng hôn mê.
Như đã trông thấy các nhân viên bệnh viện làm việc ra sao, đẩy băng ca
mà trẻ đang nằm bất tỉnh vào phòng mổ, rồi bác sĩ đặt ống thở vào mũi,
rồi những cái máy hồi lực, đo nhịp tim... tuy bé không hiểu gì nhưng mô
tả khá linh động và bác sĩ Melvin Morse đã cố gắng thành lập các nhóm
khảo cứu gồm những nhà thần kinh học, những chuyên gia chuyên chữa trị
bệnh thần kinh (psychiatrists), neurologists... để tìm hiểu do đâu mà
khi bất tỉnh mê man thường phát sinh ra những hình ảnh lạ lùng và thường
hay trùng hợp, tương tự khi so sánh với những trường hợp như thế với
người khác. Sau một thời gian, một vài kết quả sơ khởi đã được nêu ra.
Những nhà nghiên cứu này nhận thấy rằng: Thùy thái dương ở não bộ có vai
trò quan trọng đối với hiện tượng vừa kể trên. Thùy thái dương (the
temporal lobe) được xem như vùng có những mật mã di truyền về những gì
gần gũi với cái chết. Khi bị kích thích điện não một thành viên trong
nhóm đã kêu lên "Ôi chúa tôi! tôi đã rời thân xác tôi rồi!" Phải chăng
trong thùy thái dương của não bộ có một vùng liên quan mẫn cảm với một
thể mà ta gọi là linh hồn. Nhưng nguyên nhân nào đã gây lên tác động ở
thùy này của bộ não? Tại sao khi hôn mê phần này sẽ được kích động để
biết linh hồn tách khỏi thể xác và những hình ảnh ở cõi giới khác xuất
hiện.<br><br>Jeffrey Iverson, nhà nghiên cứu về sự chết đã phát biểu như
sau: "Rõ ràng có một giới hạn lớn và giới hạn ấy khá xa để khoa học có
thể tới gần được với linh hồn và những hình ảnh mà con người lúc đó thấy
được..." Trong cuốn life after life (đời tiếp nối đời) của bác sĩ
Raymond A. Moody cũng có nhiều đoạn mô tả củ những hình ảnh, ánh sáng và
màu sắc lạ lùng như đầu tiên họ thấy một vùng ánh sáng hình quả cầu
xuất hiện ở góc phòng, ngay dưới trần phòng. Khối cầu sáng ấy có năng
lực lạ lùng nâng nhẹ họ lên rồi sau đó họ thấy mình ở trên cao và nhìn
xuống thân xác mình nằm bất động trên giường. Họ nhìn lại cái thể mới
của họ cái thể vừa thoát ra khỏi thân xác. Cái thể mới này giống như
sương khói, có pha chút màu sắc xanh lơ, màu cam và màu vàng. Cái thể ấy
họ gọi là "cái hồn". Hồn ấy có dạng hình Ô van và có phần giống như đầu
và tay. Khi hồn họ chuyển theo khối cầu sáng ấy thì chính họ như được
đẩy đi hay nói khác đi là được khối cầu hút theo nó. Họ cho biết lúc bấy
giờ họ nhẹ như tơ và lòng thanh thản vô biên. Họ xuyên qua tường, xuyên
qua những cây cột ở hành lang bệnh viện, xuyên qua các tầng lầu để
xuống tầng dưới các cửa dù đóng hay mở họ đều đi xuyên qua, xuyên qua cả
các nhân viên ở bệnh viện nữa. Điều kỳ lạ là họ không biết vận tốc của
sự chuyển dịch nhất là nhận thức về tốc độ. Mỗi lần đền gần sát một vật
cản như bức tường, cánh cửa họ đều thấy tất cả như tan biến hết và trống
không vì thề mà họ xuyên qua dễ dàng. Trong thời gian di chuyển họ
thường nghe bên tại như có lời khuyên bảo hay chỉ dẫn và cái âm thanh lạ
lùng kia xa vắng mông lung khó diễn tả được.<br><br>      Một bệnh nhân
tên Jack cũng đã kể lại những gì mà mình đã trải qua khi anh đang ở
trong giai đoạn hôn mê. Jack đã mô tả những cảnh trí như vừa nói trên và
anh ta đã theo tiếng gọi xuất phát từ khối cầu sáng đưa anh xuyên qua
nhiều phòng. Sau cùng khi trở lại thân xác mình anh có ảm tưởng như có
người nào đó ở cõi giới vô hình đang đợi anh. Anh nghĩ rằng anh sẽ chết.
Ngày mai người ta sẽ đưa anh vào phòng mổ. Anh cố viết hai lá thư, một
lá thư cho vợ và một lá thư cho con. Anh có cảm tưởng những lời viết
trong thư là những lời giã biệt. Thế rồi anh khóc. Vừa lúc đó anh có cảm
tưởng như ai đang ở bên cạnh và có tiếng hỏi: Sao lại khóc? Anh có
thích theo ra không? Anh trả lời trong tâm trí mình: vâng tôi thích, tôi
muốn ra đi! tiếng nói lại văng vẳng bên tai: thế tại sao lại khóc? anh
trả lời: tôi đang khóc vì thương nhớ vợ và con, Tôi nghĩ khi ra đi, ai
lo cho vợ con tôi...?! Có tiếng đáp lời anh "Vậy là tốt, anh đã nghĩ đến
người khác hơn là nghĩ tới mình, anh sẽ được sống cho đến khi cháu bé
trưởng thành.<br><br>      Ngày hôm sau cuộc giải phẫu tuy có nhiều khó
khăn nhưng bác sĩ Cofeman và đồng sự đã cố gắng hết mình nên đã đem lại
kết quả tốt lành, Jack hồi tỉnh...<br><br>      Những trường hợp đáng lưu tâm:<br><br>
     Dưới đây là lời kể của một người đàn bà đã phải trải qua một giai
đoạn gần gũi với cái chết. Nhà nghiên cứu Verlyn Klinkenborg chuyên
phỏng vấn nhưng người đã đi vào cõi chết ghi lại lời kể sau đây của một
thiếu phụ:<br><br>      "Tôi nhớ là mình đã bị sốt cao, nhiệt độ cơ thể
lên đến 106 độ (độ F). Tôi như bị loạn nhịp tim. Toàn thân cảm thấy đau
nhức, ớn lạnh nóng ran xen kẽ. Tôi cảm thấy đau đớn lạ thường. Tôi bị
nhiễm trùng đột ngột. Trong lúc ý thức tôi chìm đắm dần vào cơm mê thì
tôi nghe văng vẳng bên tai tiêng kêu... "tôi không thể, tôi không thể
kiểm soát nổi huyết của bà ta nữa rồi!" (có lẽ đó là tiếng kêu than của
bác sĩ đang theo dõi cơn sốt của tôi.<br><br>      Rồi bỗng nhiên torng
khoảnh khắc, tôi thấy vô số những phần nhỏ li tu xuất hiện tràn đến, tôi
lâng lâng và cảm thấy nhẹ bỗng một cách lạ thường và tôi thoát ra khỏi
cơ thể của chính tôi dễ dàng như cởi bỏ bộ áo choàng và cùng lúc như
trút lại đàng sau cơn đau khủng khiếp mà trước đó đã hành hạ tôi. Tôi
như bay lên phía góc của trần nhà trong căn phòng bệnh viện. Từ đó tôi
thấy phía dưới các bác sĩ, các cô y tá đang lăng xăng lo cứu mạng sống
của tôi. Một bác sĩ lộ vẻ bối rối, nét mặt lo âu thực sự vỉ có lẽ tôi đã
chết dưới nhận định của ông và của mọi người đang có mặt trong phòng.
Tôi nghe tiếng bác sĩ làu bàu như nguyền rủa cái gì đó và vô tình ông
ngước nhìn về phía góc trần nơi tôi đang ở đó, nhưng chắc chắn là ông ta
không trông thấy được tôi. Một thoáng sau, tôi bắt đầu trôi dần vào một
vùng sâu thẳm lạ lùng, có thể ví đó là một đường hầm có miệng hun hút
như cái giếng với những lớp mây màu xám đục bao phủ nhưng tôi vẫn có thể
thấy được mình đang xuyên qua những lớp mây giăng phía trước... Tôi
nghe bên tai tiêng gió vun vún tôi như lướt đi mặc dầu lúc đó tôi không
còn có thân xác nữa vì thân xác tôi đang năm trên giường với tấm ráp phủ
lên thân mình.<br><br>      Lúc bấy giờ tôi cảm thấy nỗi kinh dị lạ
lùng đến cùng với vầng sáng, những tia sáng vàng rực rỡ và tôi hòa vào
những ánh sáng ấy. Tôi có linh cảm rằng mình đang đi vào nơi tận cùng
của thế giới, đang qua một nơi trung gian của thế giới tôi đang sống với
thế giới khác... tôi muốn tiếp tục tiến sâu vào nơi chan hòa ánh sáng
lạ kỳ ấy nhưng lại như có cái gì đó níu kéo tôi dừng lại. Tôi bỗng sực
nhớ đến hai con tôi. Tôi không thể xa chúng, tôi phải săn sóc chúng.<br><br>
     Thế rồi tôi lại thấy những chấm nhỏ li ti xuất hiện lần thứ hai y
như lúc tôi vừa bị rơi vào đường hầm hun hút. Tôi nghĩ mình đang quay về
đường cũ. Tôi đến gần thể xác mình và nhập vào cái thân xác bất động
ấy. Sự việc có vẻ tự nhiên và dễ dàng như lần tôi thoát khỏi thân xác
mình. Tôi cảm thấy mình có sức nặng và bỗng nhiên cảm giác đau đớn lại
đến... vừa lúc tôi nghe có tiếng động xôn xao và có tiếng kêu lên: "Bà
ta đã sống lại rồi kìa!". Sau đó, bác sĩ cho tôi biết là đứa con tôi vừa
mới chào đời đã chết...<br><br>      Từ đó, tôi luôn luôn giữ mãi những
hình ảnh lạ lùng về những gì mà tôi đã trải qua, những hình ảnh ấy cứ
chập chờn mãi trong tâm trí nhất là vào mỗi đêm trước khi đi ngủ và tôi
nghĩ rằng: "mình đã có một lần chết đi sống lại", và tôi tự hỏi: phải
chăng đoạn đường tôi mới bước qua là đoạn đường dẫn vào thế giới khác,
một thế giới khác xa với thế giới mà tôi hiện đang sống.<br><br>
     Một trường hợp đặc biệt khác cũng đáng lưu tâm là ngay chính một
bác sĩ (thuộc khoa tâm thần học và là giáo sư bác sĩ tại một trung tâm y
khoa lớn kiêm bệnh viện thuộc đại học đường Virginia) trước đó cũng đã
trở về từ cõi chết tường thuật lại những gì ông đã thấy qua một lần chết
đi sống lại: Giáo sư bác sĩ George Richie, trước đây là một quân nhân
bị bệnh sưng phổi nặng nên được chuyển vào một bệnh viện lớn chữa trị.
Thời đó, thuốc penicilline chưa được phát minh nên việc chữa trị bệnh
sưng phổi vô cùng khó khăn và thường thường thì hết 90 phần trăm là
người bệnh khó thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Vì thế một thời gian
ngắn khi được chuyển vào bệnh viện, bệnh tình của George Ritchie ngày
càng trầm trọng và đã qua đời. Các bác sĩ ở bệnh viện đã xác nhận rằng
George Ritchie đã chết nên người ta chuyển xác đến nhà quàng. Tại đây
một số thủ tục giấy tờ, khai tử và chuẩn bị đưa người chết vào quan tài
đang được tiến hành và một mặt báo tin cho nhân viên trông coi về các
thủ tục nhập học và tiếp nhận sinh viên được gởi từ các nơi đến để được
huấn luyện các khóa chuyên môn tại đại học Virginia biết là khóa sinh
George Ritchie đã chết. Tuy nhiên bác sĩ trực nhật cho rằng điều này
không cần thiết vì thế việc báo tin cho đại học Virginia được bãi bỏ.
Trong lúc Ritchie nằm duỗi trên chiếc băng ca, bác sĩ trực khám lại một
lần nữa và lắc đầu thất vọng, ông nói, giọng rất trầm "chết thật rồi"
vừa nói, bác sĩ này vừa kéo hai cánh tay người chết cho thẳng ra để lòng
bàn tay úp xuống. Sau đó phủ tấm drap lên khắp thân xác người chết. Lúc
bấy giờ, nhà xác đầy người chết vì thế bác sĩ trực đề nghị cử người
canh xác và chính nhờ người canh xác này mà sau đó anh ta phát giác được
người chết đã cựa quậy dưới tấm drap trắng. Các nhân viên trực nhật khi
nghe người canh xác báo cáo sự việc đều. Chỉ có bác sĩ trực và cô y tá
chịu lắng nghe và họ đã đến bên xác Ritchie. Khi tấm drap được kéo khỏi
mặt Ritchie bác sĩ trực đã dùng 2 ngón tay lật mi mắt xác chết để quan
sát, trong khi đó, cô y tá thấy rõ ràng các ngón tay của Ritchie cử
động... và từ từ Ritchie mở mắt. Thế là George Ritchie, người quân nhân
chết vì bệnh sưng phổi đã sống lại một cách kỳ lạ và vì cơ thể còn quá
yếu nên phải nằm bệnh viện chờ bình phục một thời gian khá lâu và sau đó
mới được chuyển về trại Barkey rồi sang Âu Châu phục vụ trong quân đội ở
ngành quân y. Sau cuộc chiến, George Ritchie tiếp tục vào học ngành y
tại đại học Virginia và tốt nghiệp khoa bác sĩ.<br><br>      Bác sĩ
George Ritchie đã nhớ lại những gì mà mình đã trải qua trong suốt khoảng
thời gian coi như đã giã từ cõi đời. Mọi chi tiết bác sĩ đều ghi lại
thật đầy đủ và về sau câu chuyện có thật này còn được giáo sư bác sĩ
Wilfred Abse ở đại học Virginia kể lại và nhất là giáo sư Carey Williams
và chuyên gia khảo cứu các vấn đề luần hồi là Sylvia Cranston mô tả lại
rõ ràng.<br><br>      Theo lời kể của chính bác sĩ George Ritchie thì
khi đang nằm trên giường của bệnh viện, tự nhiên ông ta cảm thấy thân
xác rã rời rồi một bức màn xám đen từ đâu phủ ập lên đôi mắt ông nghe mơ
màng có tiếng người chuyển động, tiếng bàn tán và lời của bác sĩ trưởng
nói: "đã tắt thở rồi!". Lúc bấy giờ theo lời của bác sĩ George Ritchie:
"tôi không có y nghĩ gì khác lạ cả. Tôi chỉ cảm thấy mơ màng thôi nhưng
tâm trí tôi rất sáng suốt tôi nhớ là tôi được tuyển chọn để được huấn
luyện chuyên môn về ngành y tại đại học Virginia nhưng vì bệnh phổi nên
phải tạm vào điều trị ở bệnh viện. Giờ đây tôi phải đến trường đại học
gấp vì ở đó đang chuẩn bị lể khai giảng khóa mới. Tự nhiên tôi cảm thấy
cơ thể mình lạnh buốt. Tôi phải thay quần áo và thế là tôi đi tìm. Bỗng
nhiên tôi thấy một người nằm trên giường mà tôi đang nằm. Tôi nhìn không
lầm vì giường có ghi số rõ ràng. Tôi cảm thấy lạnh quá, phải tìm quần
áo ẩm để mặc vào mới được. Tôi thấy một sĩ quan đang bước qua nên tôi
vội vã chạy lại yêu cầu ông giúp đỡ nhưng tôi có nói bao nhiêu ông ta
cũng mơ hồ như không nghe thấy mà cứ bước đi tự nhiên. Thời giờ gấp rút
quá nên tôi, quyết định chịu rét để đi nhanh đến trường đại học y khoa
tại Virginia cho kịp. Tôi cảm thấy mình lướt đi như những gì thường gặp
trong mộng khi di chuyển. Tôi thấy một con sông rộng rồi cây cầu dài bắt
qua sông để tới một thành phố lớn. Thành phố này quả thật tôi chưa bao
giờ đến tôi thấy một tiệm giải khát, tiệm Bia và cả tiệm cà phê nữa. Tại
đây tôi gặp một vài người và hỏi họ tên đường và tên thành phố nhưng
chẳng có ai trả lời tôi cũng như thấy tôi cả. Có lần tôi đập tay lên vai
một người khi tôi hỏi nhiều lần nhưng người này vẫn không nói. Tuy
nhiên tay tôi như chạm vào khoảng không. Người này có gương mặt tròn và
cằm có sợi râu dài. Sau đó tôi đi đến bên một người thợ điện đang loay
hoay quấn dây điện thoại vào một bánh xe lớn. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi
thấy mình khác người và rõ ràng chẳng có ai trông thấy tôi mặt dù tôi
thấy tất cả mọi người. Tôi nghĩ rằng nếu cứ như vầy mà tìm đến đại học
Virginia thì quả là bất tiện nên tôi quyết định trở lại bệnh viện tôi đi
đến nhà xác, hàng trăm người đang nằm trên giường. Tôi đi loanh quanh
để tìm chỗ nằm của mình. Tôi thấy một cái xác đã phủ tấm drap trắng, nơi
ngón tay của xác này có đeo một chiếc nhẫn mà thoạt nhìn tôi đã cảm
thấy ngờ ngợ một cách lạ lùng. Tôi nhớ là tôi cũng đeo một chiếc nhẫn
như thế. Tôi cúi xuống nhìn thật kỹ, rõ ràng bàn tay có những đặc điểm
giống tay tôi... và cái giường số giường lại chính là số giường tôi đã
nằm. Vây đây chính là thân xác của tôi, tôi đã chết thật rồi sao? Nhưng
tôi không có cái cảm tưởng rằng mình đã chết, tôi thấy đủ thứ như đang
còn sống. Chỉ có điều mà trước đó tôi phải phân vân là hình như chẳng có
ai thấy tôi cả. Tôi cố gắng kéo tấm drap phủ lên các thân xác mà tôi
nghĩ là của tôi, ý chí của tôi thì muốn hành động nhưng tôi không thể
nào kéo được tấm drap phủ mặt cái xác ấy. Tôi cố gắng nhiều lần nhưng
tôi không tài nào làm được và cuối cùng tôi nhận rõ rằng quả thật tôi đã
chết. Vừa lúc đó tự nhiên tôi cảm thấy trong phòng nhà xác sáng rực rỡ,
một thứ ánh sáng lạ lùng tôi chưa bao giờ thấy và tôi như bị lôi cuốn
theo cái nguồn sáng lạ kia, tôi đã thấy những cảnh trí mà từ khi sinh ra
cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ thấy, những cảnh trí mà tôi cảm tưởng
rằng chỉ có ở thế giới bên kia vì những con người ở đây thường không rõ
ràng, mờ ảo, vó vùng tối tăm, có vùng chan hòa ánh sáng mà những nhân
vật hiện diện giống như những thiên thần.<br><br>      Sau đó tự nhiên
vầng sáng giảm dần, tôi cảm thấy muốn quay về. Trong phút chốc tôi thấy
lại những căn phòng, những thân xác bất động trên giường và tôi tiến tới
chiếc giường mà trên đó là thân xác tôi. Tôi như bị cuốn hút vào cái
thân xác đó, tôi từ từ chuyển động các ngón tay và cuối cùng mở mắt ra.
Một lúc sau, bác sĩ và cô y tá đã ở trước mắt tôi, nét mặt rạng rỡ. Tôi
đã sống lại, đã thật sự sống lại...<br><br>      Những gì mà sau đó
George Ritchie kể lại đã làm một số bác sĩ trong bệnh viện ngạc nhiên.
Điều kỳ lạ đáng lưu ý là những gì mà Ritchie đã kể và đã ghi chép lại
trong tập nhật ký đều chứng thực sau đó. Như trường hợp lạ kỳ sau đây:
Sau khi câu chuyện đi vào thế giới sau cõi chết của Ritchie đã mô tả
được một năm thì Ritchie phải trở về trại Barkey và được gởi sang Âu
Châu để phục vụ tại một bệnh viện quân đội. Trên đường xe chơ Ritchie đã
đi qua một thành phố mà trước đây một năm trong khi coi như đã chết,
Ritchie đã đi qua, nào tiệm bán bia, tiệm cà phê, cây cầu dài bắt qua
sông, những khúc đường rẽ, những bảng hiệu và kỳ lạ hơn nữa là cái cột
điện thoại mà trước đây tôi đã đi xuyên ngang qua thân thể của một người
thợ điện đang quấn dây điện thoại... Đây là thành phố ở gần chân thành
Vicksburg thuộc tiểu bang Mississipi, nơi mà chưa bao giờ George Ritchie
đã đi qua.<br><br>      Ngày nay George Ritchie đã là Viện Trưởng Viện
tâm thần ở Charlotsville và không bao giờ quên rằng mình đã có lần chết
đi sống lại cũng như không bao giờ quên những cảnh giới lạ lùng ở bên
kia cõi thế gian mà loài người đã sống.<br><br>      Nhà nghiên cứu hiện
tượng tâm lý Sushil Bose đã tìm gặp trực tiếp những người đã từng nhớ
lại tiền kiếp để phỏng vấn họ. Năm 1939, ông đã viết một báo cáo chi
tiết về cuộc phỏng vấn giữa ông và cô gái Ấn Độ tên là Shanti Devi. Cô
gái này đã nhớ lại rất rõ ràng về tiền kiếp của mình. Cô cho biết trước
đó tên cô là Lugdi Devi, vợ một người tên là Pandit Kendermath Chowbey.
Nhưng rồi bị một tai nạn nhiễm trùng và qua đời. Nhà nghiên cứu tâm linh
Sushil Bose đã hỏi Shanti Devi như sau:<br><br>      - Shanti nhớ rõ về tiền kiếp mình thì có thể nhớ lại những gì xảy ra trước và sau khi chết đó?</font></p>
Posted in: Old Sayings
Be the first person to like this.