Posts
DannyTran
.Posted in Ma Mễ Trên Đất Mỹ
<p>_Được lời khích lệ của những người bạn vừa đọc qua mẩu chuyện Ma đầu tay do chính Danny gặp phải và viết lại.Hôm nay công việc cũng không bận rộn lắm,Danny xin viết tiếp 1 mẩu chuyện ma khác có thật khi  Danny còn làm ở hãng cũ vùng Sunnyvale,California .Xin mời các bạn cùng đọc và góp ý nha,cám ơn các bạn !<br /><br />_Câu chuyện xảy ra vào năm 1999 ,lúc đó mình đang làm ca chiều cho một hãng điện tử ở Sunnyvale ,Ca .  Là ca chiều nên số lượng nhân viên không nhiều lắm,chừng độ 30 người ,2/3 là người Việt Nam , số còn lại là Mễ,Phi và Ấn Độ . Vì là công việc lắp ráp linh kiện điện tử nên phần đông nhân viên là nữ giới và chỉ có  5 người nam giới  làm chung với tư cách quản lý  (có lẽ kiêm luôn chức bảo vệ thì phải ).<br />_Khi mới vào làm được 2 tháng,Danny có nghe qua ở hãng này đã xảy ra 1 trường hợp bị heart attack ,chết trong phòng vệ sinh nữ của hãng và nạn nhân là 1 người phụ nữ Mễ độ chừng 46 tuổi.Theo lời kể lại thì bà ta hay hiện về chọc phá những người làm ca chiều sau khoảng  8 giờ tối tới lúc về là 12g30 am ,nên cũng hơn 1 năm rồi công ty không mở ca  chiều  vì công nhân không ai dám làm,mặc dù được cho thêm 10%  trên lương căn bản .Nhưng tới tháng 8 năm 1999,ở trên quyết định mở lại ca chiều và tuyển dụng thêm nhân viên bên ngoài vào làm cho kịp với hợp đồng đã ký với công ty bạn vì gần cuối năm .Sau khi đăng báo tuyển nhân viên ca chiều được 3 ngày thì  số người hội đủ tiêu chuẩn đã đầy đủ để bắt đầu cho ca chiều vào tháng 9.Danny được ở trên cử làm  quản đốc cho ca chiều và anh  Tân là sếp coi hết mọi người .Là 1 người làm lâu năm cho công ty,anh Tân biết rõ mọi chuyện đã từng xảy ra cho ca chiều  ,nên anh cũng ít khi vô rồi ở lại lâu trong công ty lắm,chỉ vô tới 7gi chiều là anh tìm cớ đi ăn tối rồi chuồn luôn tới gần 12 gi am mới trở lại.Mình biết rõ chuyện đó,  nhưng làm việc không có sếp coi chừng thì sướng rồi ,ngu dại gì théc méc .Một tháng đầu trôi qua êm dịu ,mình cũng mừng quá vì không còn lo sơ như lúc mới gồng mình nhận làm ca chiều và trong lòng hy vọng bà Mễ đã đi đầu thai kiếp khác để trả lại sư yên tĩnh cho công ty .Một tuần nữa trôi qua êm ả cho tháng thứ 2 ,không khí làm việc bắt đầu nhẹ nhàng vì mọi người đã quen với công việc của mình và không có chuyên gì ghê gớm  .Mình đã từng bị ma nhát ,nên cũng sợ ma thật chứ đâu gan dạ gì ,nhưng hơn 1 tháng làm ca chiều mà không có gì xảy ra nên làm liều nghĩ dại là : Chắc Ma SỢ mình rồi,không dám phá mình nữa .Rồi chuyện gì đến ..phải đến ,đánh tan sự bình yên cho ca chiều ...  Bắt đầu vào một buổi tối thứ năm, sau khi lãnh check của 2 tuần làm thì khoảng 8gi35,sau giờ ăn tối của công ty,thì các bà hay kiếm chuyện đi vệ sinh để vào đó xé check ra xem coi có tính sai sót tiền bạc không rồi khiếu lại .Hầu như ai cũng có mặt để tiếp tục công việc còn dở dang và chăm chú làm thì bỗng dưng nghe một tiếng la thất thanh ,rồi sau đó tiếng khóc của vài ba người  từ phía phòng vệ sinh của công ty .Với chức vụ quản lý nên mình cùng với 3 anh leader liền chạy về hướng đó coi chuyện gì ,theo sau là cả group nhân viên cũng chạy theo vì sợ .Đến khu vực phòng vệ sinh thì tôi giật mình khi thấy  người nữ nhân viên tên Hạnh đang nằm sóng soài dưới đất,còn 2 người nữ nhân viên nữa thì đang đứng run lẩy bẩy ,gương mặt thất thần .Tôi liền gọi 911 ,đồng thời lúc đó có bác Hảo thì lo xoa dầu xanh cho Hạnh tỉnh lại trong khi chờ xe cứu thương gần đó chạy tới .Sau khi với vài động tác cấp cứu thì Hạnh đã tỉnh,.họ nói :Có lẽ làm việc mệt nên bị xỉu,cần vào bịnh viện qua đêm để theo dõi,nhưng Hạnh từ chối và các nhân viên kia cũng ra về kèm theo vài câu dặn dò .Lúc này thì không còn một ai làm việc nữa,mọi người đều bu quanh 3 nạn nhân kia để hỏi chuyện ,còn tôi thì lo gọi phone cho sếp biết và nói ông làm ơn chạy về công ty gấp .Khi sếp tôi trở lại chỗ làm thì 3 người kia đã tỉnh hẳn và bắt đầu kể rõ chuyện gì đã xảy ra ......<br />Theo lời kể thì cả ba đang ngồi tận hưởng giây phút êm đềm sau bữa ăn tối và dò xét từng con số trên tấm check xem đúng với công lao mình bỏ ra không .....Thì bỗng nhiên Hạnh là  người lên tiếng hỏi to : Ai đó ? ..không nghe tiêng trả lời nên Hạnh liền hỏi 2 người đang ngồi bên cạnh : Mấy bà vừa gõ cửa chỗ tôi à?...Hai người kia mới trả lời : lo đi cho nhanh rồi ra làm,ai ở không gõ phá you làm gì ,sau đó họ cười để  chọc Hạnh nhát gan. Nhưng giọng cười của 2 người kia cũng không bao lâu thì một trong 2 người đó cũng lên tiếng hỏi lại Hạnh: You xong rồi thì ra làm trước đi ,còn quay sang gõ phá tui nữa ? .Hạnh ngạc nhiên trả lời: Tui còn trong đây,đã ra đâu mà qua tới đó gõ cữa phá bà !!..Lúc này thì ôi thôi cả ba đều hồn bay,phách lạc hết vì đoán được chuyện gì mới xảy ra .Hạnh là người đầu tiên rón rén mở cử đi ra về phía để bồn rửa tay,hai người kia cũng đi ra sau đó vài giây .Cả ba cúi xuống rửa tay cho nhanh và không ai nói ai một lời nào vì lo sợ .Nhưng khi cả ba ngẩng mặt lên để  rửa mặt và vuốt tóc thì thấy có một bóng người đi nhanh về phía buồng vệ sinh ,nơi mà họ vừa mới đi ra.Cả ba đều ngạc nhiên vì nãy giờ hoàn toàn không nghe bước chân ai  vào cả ,sao giờ lại có người vào đó .Không ai bảo ai,họ tự nhiên đồng loạt lên tiếng hỏi : Who is it ?   ,thì một giọng nói phụ nữ trả lời  nhẹ nhàng : I am Maria...!  .Vừa nghe vậy thì Hạnh chỉ kịp la 1 tiếng thật to rồi xỉu tại chỗ,còn 2 người kia thì la khóc và chỉ đi được vài bước rồi đúng chết trân  cho tới khi mọi người chạy vào .Các bạn biết sao không ...Maria  là tên người đàn bà Mễ bị mất lúc trước đó ,bà ta hay làm như vậy để nhát những ai đi vệ sinh một mình hoặc vài ba người  ,đôi khi bà ta còn gọi tên từng người ra nữa mới chết chứ ,ở khu vưc khi xưa còn sống bà làm thì đồ đạc tự nhiên bay tứ tung sau khi ca sáng ra về ,báo hại sáng hôm sau họ phải dọn dep và sắp xếp lại  ... Kể từ tối đêm đó, tôi và 3 người đàn ông kia có thêm nhiệm vụ là canh chừng ma cho quý bà,quý cô  mỗi khi họ đi vệ sinh ,mỗi lần đi là  1 nhóm 5-7 người  cho có tinh thần .Thỉnh thoảng sau này cũng xảy ra vài vụ như vậy nữa với mấy cô Ấn Độ và Phi  ...nhưng không có vụ nào với 2 cô Mễ làm chung cả ....Hic ..hic đã là ma rồi  mà còn kỳ thị . Tháng tư năm 2000 thì mình quit job đi làm hãng khác gần nhà và quyền lợi cũng tốt hơn (nhất là trốn thoát được bà Ma Mễ kỳ thị  :-) ). Nhân dịp tết năm 2002,mình có gặp lại vài người làm chung lúc đó ,họ cũng sợ quá nghỉ làm sau khi lãnh bonus  cuối năm 2001 và nghe nói ca chiều không còn , vì sau vụ 9-11-2001 thì công việc cũng không còn nhiều nên công ty quyết định đóng luôn .Cũng buồn cho bà ma Mễ đó,sau 8gi tối  có xuất hiện cũng không còn ai để nhát nữa , hy vọng linh hồn bà sẽ được siêu thoát  lên cõi vĩnh hằng và hưởng nhan thánh chúa ..Amen !  </p>
dungchoc_tuinha
.Posted in Ma Mễ Trên Đất Mỹ
<p>Thu ở Việt Nam nhưng chưa thấy ma bao giờ, chỉ nghe kể lại thôi. Danny diễm phúc quá rồi hihihhi ( <img src="http://www.vuica.com/file/pic/emoticon/default/3d_smile_8.gif" alt="" />con nói giỡn thôi chứ đừng cho con thấy). Cảm ơn Danny đã có bào viết mới cho mọi người thư giãn! Chúc Danny vui vẽ!</p>
DannyTran
.Posted in Gặp Ma Trên Đất Mỹ !
<p>_Đây là câu chuyện ma hoàn toàn có thật do chính mình gặp phải khi mới đến Mỹ được 9 tháng ,xin mạo muội viết ra để góp vào kho tàng truyện ma Vuica thêm phong phú .Vì không phải là 1 người viết  truyện chuyên nghiệp, nên cách viết cũng như cách dùng từ chắc sẽ không vướng phải sơ suất ,xin bạn đọc bỏ qua nhé !<br /><br />_Khi xưa còn bên Việt Nam,ở gần khu hẻm có nhiều người làm nghề lao động ,nên tôi và đám bạn cùng trang lứa hay  tụ tập gần mấy bàn nhậu lề đường để nghe lén những câu chuyện ma do mấy anh bốc vác  vừa nhâm nhi ,vừa kể chuyện cho hưng phấn độ nhậu .Nghe thì thấy hay lắm,tính tò mò nên chú ý lắng nghe để rồi sau khi mấy ảnh tàn độ nhậu thì bọn chúng tôi hầu như co giò vắt cổ mà chạy về nhà. Theo tui nhớ thì hình như bọn tôi chẳng có đứa nào dám soải những bước chân anh hùng mà đi như lúc chưa nghe cả    hehehehe :-)<br />_Rồi theo thời gian trôi qua,những câu chuyện ma đó cũng phai dần trong đầu tôi khi lớn dần lên với những suy nghĩ yêu đương tuổi mới lớn   .Cho đến năm 1990 ,tôi theo gia đình sang định cư bên Mỹ  định cư  và nơi đến là  SanJose,California !<br />_Vì theo sự sắp xếp trước của người cô, cả gia đình chúng tôi gồm 4 người ở trong 1 căn nhà   3 phòng ngủ ,cha mẹ tôi 1 phòng ,chi tôi 1 phòng và tôi cũng 1 phòng cho công bằng :-) !<br />_Vì mới sang nên chuyện đầu tiên của tôi là kiếm việc làm để có tiền trang trải đời sống hằng ngày cũng như giúp đỡ người chị và họ hàng còn bên VN .Xin đươc 1 công việc làm cho 1 hãng điện tử ở Milpitas ,trong lòng tôi rất phấn khởi và xen lẫn hồi hộp .Mỗi ngày làm 8 tiếng,chúng tôi được nghỉ giải lao 2 lần 10 phút và 1 lần 30 phút để ăn trưa .Giờ ăn trưa lúc nào cũng rộn rã những tiếng cười ,xen vào đó cũng là vài tiếng sặc sụa  nghẹn cơm vì già chuyện :-). Ai có chuyện vui ,buồn nho nhỏ cũng đem ra 8 để cười hay san sẻ để quên đi nỗi niềm assembly trên xứ Mỹ .Một hôm nhân ngày Halloween năm 1991,mọi người mới đem toàn chuyện ma ra kể cho thích họp với ngày lễ ,những câu chuyện ma hấp dẫn được mang ra kể 1 cách nhanh lẹ,vắn tắt ví sợ hết giờ ăn đươc hưởng ứng nhiệt liệt .Riêng tôi thì lâu lâu chọt 1 câu vô thưởng, vô phạt vào cho vui để bớt căng thẳng vì thấy ai cũng vừa nghe vừa sợ (trong đó có tôi nữa .heheehe) .Đúng 3 giờ 30 là tan ca làm,tôi ra xe nổ máy để về nhà ,vừa vào xe ,tôi cảm nhận như có 1 mùi hương như mùi nhang trong xe vậy,tôi bèn lấy thuốc lá ra hút để cho tỉnh và át đi cái mùi kia làm tôi khó chịu .Từ nơi làm về nhà tôi ,theo thông lệ chỉ mất 30 phút trên freeway 680 nếu kẹt xe trên cầu bắt xuống freeway 101 vào Tully Rd  đi về hướng Senter Rd .Nhưng hôm đó lại không đến nỗi kẹt xe mà tôi cảm nhận xe tôi như chạy chậm lại vì chở nặng ,tôi thấy rất bất thường và nghĩ chắc là xe bị ngộp xăng rồi,thôi để mai thứ bảy đem đi sửa .Về tới nhà ,như mọi hôm,tôi đi tắm,ra ăn tối với gia đình , làm 1 điếu thuốc cho thơm râu và tiêu cơm.Tất cả xong xuôi thì cũng 5gi20 chiều ,tôi cầm vài tờ báo vào phòng nằm đọc,vừa đọc chừng 2/3 trang báo,tôi sực nhớ là quên mang theo ly nước vào ,nên bỏ tờ báo đang đọc xuống để ra lấy .Ôi má ơi,vừa để tờ báo sang 1 bên vách tường thì nhìn lên cách măt tôi chừng nửa mét là 1 bàn tay xương xẩu ,không có 1 miếng da đang phất phơ trước mắt .Tôi thât sự hoảng sợ và kinh hãi quá  la thật to để ba,me ,chị tôi  đang còn xem ti vi ở ngoài nghe mà chạy vào. Lúc đó tôi cũng lật đật ngồi dậy để chạy ,nhưng không thể nào bật dậy được vì giống như có 1 sức mạnh vô hình nào đó đè ngược tôi trở lại .May phước sao ,lúc đó mẹ tôi đang đánh răng trong bathroom ngay cạnh phòng tôi nghe được tiếng la rung trời lở đất của tôi nên chạy vào .Khi mẹ tôi vào thì cảnh tượng kia cũng biến mất và tôi cúng ngồi dậy được !<br />_Mẹ tôi liền hỏi :Ngủ mớ hay sao la om xòm vậy con? .  Lúc này ba tôi và chị tôi cũng vừa chạy vô theo để xem chuyện gì mà làm tôi la thất thanh giữa buổi chiều như bị thiến vậy !<br />_Tôi cố gắng định hồn lại và kể cho mọi người chuyên vừa mới xảy ra,ai nấy cũng nhận thấy giọng nói tôi lạc đi và nét hoảng hốt vẫn còn đọng lại trên gương mặt ngây thơ vô số tội của tôi .Mẹ tôi nghe xong thì nói tôi:  Thôi con đem mền ,gối ra sofa nằm đi,đừng tắt đèn và coi tivi ,mai cũng thứ bảy,thức trễ cũng không sao !.<br />_Nói thiệt ..mẹ tôi không dặn tôi đừng tắt đèn thì có cho tôi 100 ngàn lúc đó tôi cũng không dám tắt đèn mà ngủ nữa . Ôm đầy đủ đồ  nghề để ra phòng khách ngủ với 1 tâm trạng bớt lo sợ  vì ngũ có đèn sáng như ban ngày thì ma nào dám nhát nữa .NHƯNG tôi lầm... với ánh đèn ,ti vi đang mở oang oang vừa đủ không làm phiền moi người ,cũng như trừ hao có LA OM XÒM nữa thì vẫn có người nghe được .Tôi ngồi xem tivi (không dám nằm nữa,thủ giò sẵn để chạy muh),được đâu khoảng 25 phút thì tôi đi bathroom để lỡ có ngủ đi thì khỏi phải giật mình nửa đêm đi tâm sự .Từ bathroom đi ra ,tôi phải đi qua hallway rồi quẹo phải mới ra chỗ sofa  nơi tôi nằm ,vừa quẹo ra thì tôi thật sự kinh hãi vì trước mặt tôi là nguyên 1 hình thù người con gái tóc dài với 2 cánh tay chỉ có xương đang đứng rũ rượi .Chắc các bạn cũng đoán được tôi ra sao phải không ...lần này tôi la thì có lẽ to hơn lần trước 1 ngàn lần hay sao đó  mà đến nỗi 2 vợ chồng Mễ đang ngồi hóng gió bên cạnh nhà cũng lật đật chạy qua và mọi người trong nhà tôi thì đứng xung quanh để trấn an tôi .Tôi ngồi giữa nhà và kể lại cái chuyện hãi hùng mà tôi vừa chứng kiến với full version  luôn ,tôi thì đang hoảng sợ nên câu chuyện kể ra hoàn toàn bằng ngôn ngữ mẹ đẻ ,ba tôi thì rất giỏi tiếng Anh nên phiên dịch lại cho 2 vợ chông ngượi Mễ kia nghe  xen lẫn tiếng Giesuma và nét mặt hơi tí lo sợ do tôi truyền qua họ. Ngay đêm Halloween  mà nhà tôi phải đóng cửa để cho bọn trẻ không xin kẹo làm phiền vì đang giải quyết chuyện ma thật cho tôi .Lần này thì mẹ tôi chắc biết rõ không còn chỗ cho tôi ngủ yên thân nữa nên mơi hỏi : NGUYÊN NGÀY NAY CON CO NÓI CÂU GÌ ĐỤNG CHẠM TỚI VONG LINH AI KHÔNG,HAY NÓI BẬY BẠ GÌ ĐÓ NGOÀI ĐƯỜNG ? .Tôi cũng lúng ta,lúng túng không nhớ liền được những gì đã nói trong ngày ,tới cuối cùng thì mới nhớ tới những câu nói  vô thưởng vô phạt hồi trưa trong chỗ làm và kể cho mẹ tôi cũng như mọi người nghe .Mẹ tôi khi nghe rõ ngọn ngành thì mới nói với tôi : THÔI CHẮC CON ĐÃ LỠ MIỆNG  XEN VÀO MỘT CÂU CHUYỆN CÓ THẬT MÀ NGƯỜI TA ĐANG KỂ ,NÊN LÀM  VONG HỒN KIA NỔI GIẬN VÀ MUỐN CHO CON THẤY  .Xong rồi mẹ tôi kêu chị tôi chở bà ra tiệm Tàu nào còn mở cửa để mua thịt heo quay và trái cây ở chợ Mỹ (vì giờ đó các chợ VN đều đã đóng cửa ) về cúng cho tôi ngay trong đêm.Không hiểu sao ,là sự thật hay sư trùng hợp mà sau khi mẹ tôi cúng thì cho tới sáng và cũng thêm 6 tháng  cầm cự ở lại để tìm nhà mua, tôi không còn bị gì nữa ,đến bây giờ, ngồi viết lại câu chuyên này ở Texas  mà tôi cũng rờn rợn nổi da gà(mặc dù tuổi con Cầy ) đó các ban . Câu chuyện thật của tôi có lẽ dài dòng quá vì đây là lần đầu tiên trong đời mà tôi viết 1 bài văn như vậy ,nên có lẽ lượm thượm và loạn cào cào,xin các bạn bỏ qua cho ! Thanks all </p>
<p><img src="http://www.vuica.com/file/pic/emoticon/default/3d_smile_8.gif" alt="" /> Trời ơi ghê quá Danny! Mình mà thấy chắc té xỉu hihihhihi</p>
Hoa_Phuong
.Posted in Truyen GÁI THẦN - Bo tung linh
<BLOCKQUOTE> <H4> <BLOCKQUOTE> <H4><SPAN style="FONT-SIZE: x-small"><STRONG>Liêu Trai Chí Dị   -   Bồ Tùng Linh</STRONG></SPAN></H4></BLOCKQUOTE> <BLOCKQUOTE> <H2><SPAN style="FONT-SIZE: large"><STRONG>Gái Thần</STRONG></SPAN></H2></BLOCKQUOTE> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366"><STRONG><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;"> </SPAN></STRONG><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Thư sinh họ Mễ, người đất Mân, người kể chuyện này quên mất cả tên tuổi, quận ấp. Tình cờ lên quận, uống rượu say, đi giữ phố xá, nghe bên trong một toà nhà lớn có tiếng sáo, tiếng trống như sấm. Hỏi những người ở gần đấy thì nói là nhà ấy mở tiệc khao thọ. Thế mà ngoài cửa trong sân vẫn vắng vẻ lắm. Lắng nghe thì thấy tiếng sênh, tiếng hát vang lừng. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Ðang say, chàng rất lấy làm thích, cũng không hỏi là nhà ai, liền ra ngay đầu phố mua đồ mừng rồi đưa thiếp ý vãn sinh vào. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Có người thấy chàng mũ áo quê kệch, liền hỏi:</SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Anh với ông cụ nhà này họ hàng thế nào? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Ðáp: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Không đâu! </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Người ấy nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Nhà này từ nơi khác đến kiều cư ở đây, không rõ quan tước gì, nhưng rất sang trọng kiêu kỳ. Ðã không thân thuộc thì vào làm gì? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng nghe mà hối hận, nhưng thiếp đã đưa vào rồi. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chẳng mấy chốc, hai chàng trẻ tuổi ra đón khách, áo quần choáng mắt, dáng điệu phong nhã, vái chàng mời vào.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Thấy một ông già ngồi ngoảnh mặt về hướng Nam; phía Ðông, phía Tây bầy mấy trăm mâm cỗ;  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Thấy chàng đến, đứng cả lên, làm lễ, ông già cũng chống gậy đứng dậy.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng đứng lâu, đợi ông cụ rước mời, mà cụ vẫn không rời khỏi chiếu.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Hai chàng trẻ tuổi đỡ lời, nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Phụ thân chúng tôi già yếu, đứng dậy vái rất khó, anh em tôi xin thay mặt tể ơn bậc cao hiền hể cố đến chơi. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng khiêm tốn đáp tạ lại. Liền sai đặt thêm một cỗ ở phía trên, liền chỗ ông cụ. Một lát, nữ nhạc dạo ở dưới. Ðằng sau phòng tiệc, có bày chiếc bình phong bằng lưu ly, để che cho người trong nhà.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Trống sáo nổi lên rầm rĩ, khách trong tiệc không thể trò chuyện nữa.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Tiệc sắp tàn, hai chàng trẻ tuổi đứng dậy, mỗi người một cốc to mời khách, cốc đựng chừng ba đấu. Chàng có ý ngại nhưng thấy khách nhận nên cũng nhận. Chốc lát, trông bốn bên, chủ khách đều uống cạn cả. Chàng bất đắc dĩ phải cố uống hết. Chàng trẻ tuổi rót nữa, chàng thấy mệt quá, đứng lên mà cáo lui. Chàng trẻ tuổi cố nắm vạt áo giữ lại. Chàng say quá, ngã xuống đất, chỉ biết có người lấy nước lạnh rưới vào mặt; bàng hoàng tỉnh lại, dậy nhìn thì khách khứa đã đi hết, duy chỉ có một chàng trẻ tuổi xốc cánh tay đưa ra. Liền chào mà về. Sau đó chàng lại qua cổng, thấy đã dời đi chỗ khác. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Ở quận về, tình cờ đi qua chợ, một người từ trong quán bước ra, mời chàng vào uống rượu. Nhìn thì không quen, nhưng cũng cứ theo mà vào. Thấy trên tiệc đã có người làng là Bão Trang ngồi trước. Hỏi người đó thì ra họ Chư, làm nghề mài gương trong chợ. Hỏi: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Sao biết đến nhau? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Ðáp: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Người khao thọ hôm trước, ông có biết là ai không? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng đáp: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Không biết. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chư nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Tôi ra vào nhà ấy nhiều lần, ông cụ họ Phó, nhưng không rõ quê quán và quan tước ra sao. Lúc tiên sinh vào mừng thọ, tôi đang ở dưới thềm, cho nên nhớ được. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chiều tối, bữa rượu tan. Bão Trang về đêm, bị chết ở dọc đường. Người bố của Trang không biết họ Chư, cứ kêu tên chàng mà kiện. Khám thấy xác Bão Trang có vết thương nặng, cho rằng chàng mưu sát, khép vào tội chết, chàng bị cùm xích đủ mọi đường. Vì chưa bắt được Chư, chưa có đủ chứng cứ nên việc kiện còn treo đấy.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Hơn một năm sau, quan trực chỉ đi tuần tra các nơi, xét biết chàng bị oan, mới tha cho ra.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Trong nhà, ruộng nương, của cải đã mất hết, mà mũ áo sinh viên đã bị lột, nhưng cũng mong có thể lấy lại được, nên lại xách khăn gói lên quận.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Trời đã về chiều, chân đi đã mỏi, liền ngồi nghỉ ở ven đường. Từ xa thấy một chiếc xe nhỏ đi lại, hai cô gái áo xanh đi kèm hai bên.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Ðã qua chỗ chàng rồi, bỗng bảo dừng xe lại. Không biết trong xe nói gì. Một lát thấy một nàng áo xanh đến hỏi chàng: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Có phải chàng họ Mễ không? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng giật mình đứng dậy nói phải. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Hỏi: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Sao nghèo túng đến thế? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng kể nguyên do. Lại hỏi: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Ðịnh đi đâu bây giờ? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng lại nói cho biết. Nàng áo xanh bỏ đi, ghé vào trong xe nói chuyện; một lát lại trở lại, mời chàng đến trước xe. Trong xe có một bàn tay thon thon thò ra vén màn, liếc trông thì ra một giai nhân đẹp tuyệt trần. Nói với chàng rằng: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Chàng không may mắc phải cái vạ gió, nghe thấy mà buồn quá. Ngày mai, dinh quan Đốc Học chẳng phải là nơi kẻ hai bàn tay trắng có thể ra vào được. Giữa đường không biết lấy gì tặng... </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Bèn rút ra một đoá hoa ngọc trai trên mái tóc đưa cho chàng, nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Vật này có thể bán được một trăm đồng vàng, xin cầm lấy mà dùng. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng chắp tay vái tạ. Ðịnh hỏi cửa nhà gia thế thì xe đi rất nhanh, đã cách xa rồi, không biết là ai nữa. Cầm hoa nghĩ ngợi, thấy trên có nạm ngọc trai, biết không phải vật thường, liền trân trọng cất giấu mà đi. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Ðến quận, đưa đơn vào, bị trên dưới vòi vĩnh hạch sách rất khó. Giở hoa ra ngắm, không nỡ bán đi, đành quay về. Về rồi mà không có nhà ở, phải dựa vào anh chị. May được anh là người hiền, trông nom lo liệu cho, nên nghèo mà vẫn không phải bỏ học. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Năm sau, chàng lên quận thi khoa đồng tử, nhầm đường lạc vào trong núi sâu. Gặp tiết thanh minh, người đi chơi rất đông. Mấy người con gái cưỡi ngựa đi tới, trong đó có một cô, chính là người ngồi trong xe năm ngoái. Thấy chàng thì dừng cương lại, hỏi đi đâu? Chàng cứ thực nói. Cô gái kinh ngạc hỏi: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Khăn áo sinh viên chàng còn chưa lấy lại được ư? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng thẹn, rút ở dưới áo đoá hoa ngọc trai ra, nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Không nỡ bỏ vật này nên vẫn còn là đồng tử vậy. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Cô gái đỏ bừng mặt. Ðoạn bảo ngồi đợi ở góc đường, dong ngựa ung dung mà đi. Giây lâu, một con hầu ruổi ngựa tới, trao cho chàng một cái gói, nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Nương tử bảo, ngày nay cửa quan Đốc Học chỉ là cái chợ, xin tặng hai trăm đồng bạch kim để làm vốn tiến thủ. Chàng từ chối, nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Nương tử làm ơn cho tôi đã nhiều! Tự nghĩ thi đỗ khoa đồng tử cũng không khó, nên món tiền to này không dám nhận. Chỉ xin được nương tử cho biết họ tên, để vẽ một bức hình, đốt hương tưởng bái, thế là đủ rồi. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Con hầu không nghe cứ đặt tiền xuống đất mà đi. Từ đấy chàng chi dùng đầy đủ, nhưng chung quy vẫn không thèm lân la cầu cạnh ai. Sau đó được đỗ đầu vào trường học của huyện.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Liền đưa tiền cho anh trai. Anh khéo kinh doanh, trong ba năm, cơ nghiệp cũ lấy lại được hết.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Gặp lúc quan Tuần Vũ tỉnh Mân là học trò của ông nội chàng, thường giúp đỡ cho rất nhiều, hai anh em trở nên giàu to.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Nhưng chàng vốn là người thanh cao, cứng cỏi.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Tuy quen thuộc lâu đời với vị quan lớn, mà vẫn chưa từng đến yết kiến cầu xin gì. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Một hôm có một người khách mặc áo cừu, cưỡi ngựa đến cổng, cả nhà đều không ai quen. Ra xem thì ra công tử họ Phó. Chàng chắp tay mời vào, cùng nhau hàn huyên. Chàng sai bày rượu thết đãi. Khách lấy cớ bận từ chối, nhưng cũng không nói đến chuyện đi.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Rồi khi cơm rượu đã bày, công tử bèn đứng dậy xin nói chuyện riêng. Hai người cùng vào nhà trong, công tử liền lạy rạp xuống đất.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng kinh ngạc hỏi chuyện gì, công tử ủ dột nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Phụ thân mắc vạ lớn, muốn nhờ quan Tuần một chút, ngoài anh ra, không ai giúp được. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng từ chối nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Ông ta tuy là chỗ quen biết lâu đời, nhưng lấy việc riêng ra cầu cạnh với người, thực từ thuở sinh bình đến nay, tôi chưa hề làm bao giờ. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Công tử nằm phục xuống đất kêu khóc thảm thiết. Chàng nghiêm sắc mặt nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Tiểu sinh với công tử chẳng qua chỉ một bữa tiệc mà quen biết nhau, sao lại cố ép người ta làm việc mất danh tiết như vậy? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Công tử hổ thẹn quá, đứng dậy từ biệt rồi đi. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Hôm sau nữa, đương ngồi một mình, có một nàng áo xanh đi vào. Chàng nhìn thì ra chính là người đưa tiền tặng mình ở trong núi ngày trước.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng giật mình đứng dậy. Người áo xanh nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Chàng quên đoá hoa ngọc trai rồi chăng? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Dạ dạ, không dám quên. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Lại nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Công tử đến đây hôm qua, tức là anh ruột nương tử tôi đấy. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng nghe thấy, mừng thầm, giả cách nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Ðiều đó khó tin lắm. Nếu được nương tử thân đến đây bảo với một lời, thì dẫu vạc dầu cũng xin nhảy vào; nếu không, không dám vâng lời. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Người áo xanh bước ra, nhảy lên ngựa mà đi. Canh khuya, lại trở lại, gõ cửa bước vào nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Nương tử đã đến. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Nói chưa dứt lời thì cô gái rầu rĩ bước vào, ngoảnh mặt vào vách mà khóc, không nói một câu. Chàng vái chào, nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Tiểu sinh không có nương tử, không lấy đâu ra có ngày nay. Có điều gì sai bảo, dám đâu không vâng lời? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Cô gái nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Kẻ được người ta cầu cạnh thường hay khinh người, kẻ đi cầu cạnh người thường phải sợ người. Nửa đêm bôn ba, sinh bình nào đã biết cái khổ này, chỉ vì sợ người đấy thôi, còn biết nói gì? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng an ủi nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Sở dĩ tiểu sinh không nhận lời ngay là vì sợ xong việc này, được gặp nhau một lần nữa là khó. Làm cho nương tử đêm hôm phải xông pha sương tuyết, thực đã biết tội. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Liền cầm ống tay áo cô gái len lén xoa. Cô gái giận nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Anh thực là người tệ, không nghĩ đến cái nghĩa ngày trước, lại còn muốn định thừa cơ người ta nguy ngập nữa. Tôi nhầm rồi! Tôi nhầm rồi! </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Nói xong vùng vằng mà ra, lên xe toan đi. Chàng đuổi theo ra, tạ lỗi, quỳ xuống chắn đường. Người áo xanh cũng khuyên giải thêm. Cô gái ý đã nguôi nguôi, liền ngồi trong xe nói với chàng: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Nói thực với chàng, thiếp không phải là người mà là thần nữ. Phụ thân làm quan Đô Lỳ Ty ở Nam Nhạc, ngẫu nhiên thất lễ với địa quan, sẽ đến tai Thượng đế; không có ấn tín của quan đầu hạt đây thì không thể gỡ được. Nếu chàng không quên nghĩa cũ, thì kiếm một tờ giấy vàng, vì thiếp mà xin cho một cái dấu. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Nói đoạn xe chuyển bánh đi. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng trở về, lo nghĩ mà không thôi. Bèn mượn cớ điều trừ ma, nói với quan Tuần Vũ.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Tuần Vũ bảo làm việc đó giống như việc đồng cốt, bùa ngải, không chịu.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng đem nhiều tiền đút cho những người tâm phúc của ông ta, chúng nhận lời nhưng chưa kịp có dịp nào tiện. Về đến nhà thì người áo xanh ngồi đợi ở cửa, chàng nói thực cho biết, bèn im lặng đi ra, hình như có ý oán chàng không hết lòng.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng chạy theo tiễn nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Về nói với nương tử, nếu việc không xong, tôi xin liều mạng chết theo. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Quay vào, suốt đêm trằn trọc, không tìm ra được kế gì. May gặp lúc trong dinh có người vợ lẽ yêu của quan muốn mua ngọc trai, chàng liền lấy đoá hoa ngọc trai đem cho.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Người vợ lẽ thích lắm, liền ăn cắp dấu đóng vào giấy cho chàng.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Mang về đến nhà, người áo xanh cũng vừa tới. Chàng cười, nói rằng: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- May không đến nỗi lỗi mệnh. Nhưng cái vật mà mấy năm nay, dù nghèo khó phải đi ăn xin cũng không nỡ bán, thì ngày nay lại vì chủ nó mà phải bỏ nó rồi! </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Liền kể tình đầu, lại nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Vàng vứt đi tôi cũng không tiếc, nhưng nhờ nói với nương tử, đoá hoa ngọc trai thì phải đền mới được. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Qua mấy hôm, Phó công tử đến nhà tạ ơn, biếu một trăm lạng vàng. Chàng sầm nét mặt nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Sở dĩ làm như vậy là vì lệnh muội đã giúp đỡ tôi một cách vô tư mà thôi. Nếu không thì dù vạn lạng vàng cũng không dễ gì đổi danh tiết tôi được. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Cố ép, thì lời nói, nét mặt chàng càng gay gắt. Công tử thẹn mà đi, nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Việc này chưa xong được. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Ngày hôm sau nữa, người áo xanh vâng mệnh cô gái, đem biếu chàng một trăm hạt ngọc trai, nói rằng: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Thế này đã đủ đền đoá hoa ngọc trai chưa? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Tôi trọng đoá hoa ấy không phải vì tham quý ngọc trai. Nếu không thì vật báu vạn dật tặng tôi ngày trước, tôi đã đem bán đi làm một anh nhà giàu rồi, còn cất giấu nâng niu, cam chịu nghèo khó làm gì nữa? Nương tử người thần, tiểu sinh nào dám mong gì khác kia. Nay may đã đền ơn sâu được trong muôn một, chết cũng không ân hận. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Người áo xanh để ngọc trai lên án, chàng liền vái rồi trả lại. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Qua mấy hôm nữa, công tử lại đến, chàng sai bày tiệc rượu. Công tử cũng bảo kẻ theo hầu xuống bếp nấu nướng. Hai người đối nhau uống rượu thỏa sức, vui như một nhà. Gặp khi có người khách biếu rượu nếp đắng, công tử khen ngon, uống luôn trăm chén, mặt đã hơi đỏ, bèn nói với chàng: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Anh là người chính trực thanh cao, tôi và em trai tôi đều mê muội không biết sớm, thực đáng xấu hổ với kẻ quần thoa nhiều lắm. Phụ thân tôi cảm đức lớn, không thấy gì báo đền được, muốn cho em gái tôi kết duyên với anh, chỉ sợ anh hiềm nỗi u minh khác nẻo vậy. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng mừng mừng sợ sợ, không biết trả lời thế nào. Công tử từ biệt mà về, nói rằng: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Ðêm mai, mồng 9 tháng Bảy, lúc trăng lưỡi liềm vừa lên, Thiên Tôn có con gái gả xuống trần, đáy là giờ tốt, nên sửa soạn phòng hoa. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Ðêm sau, quả đưa cô gái đến, mọi cái không khác gì người thường. Sau ba ngày, cô gái đối với anh chị dâu, cho đến kẻ hầu người hạ, đều có quà tặng. Lại rất nết na, thờ chị dâu như mẹ chồng.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Mấy năm sau không đẻ, khuyên chàng lấy vợ lẽ, chàng không nghe. Vừa khi người anh đi buôn ở Giang Hoài về, mua cho chàng một người thiếp trẻ tuổi.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Thiếp họ Cố, tên là Bác Sĩ, dáng người cũng thanh nhã. Vợ chồng đều mừng. Chợt thấy trên mái tóc có cài đoá hoa ngọc trai giống hệt như vật cũ năm trước, rút xuống xem, quả đúng. Thấy lạ liền hỏi.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Ðáp rằng: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Trước đây người thiếp yêu của quan Tuần Vũ chết, thị tỳ của bà ta ăn trộm bán ở chợ. Cha thiếp thấy rẻ mua về, thiếp rất thích. Cha thiếp không có con trai, chỉ có một mình thiếp, nên xin gì cũng được. Sau, cha thiếp mất, nhà cửa sa sút, thiếp phải sống gửi ở nhà bà họ Cố. Bà Cố là vai dì của thiếp, thấy ngọc trai, nhiều lần muốn đem bán. Thiếp nhảy xuống giếng toan tự tử, vì thế đến nay vẫn còn. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Vợ chồng cùng nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Vật mười năm, lại về chủ cũ, chẳng phải là số ư? </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Cô gái bàn rút ra một đoá hoa ngọc trai khác nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Vật này đã lâu không có đôi rồi! </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Nhân tặng cả cho người thiếp và tự tay cài lên mái tóc cho. Người thiếp lui xuống, hỏi gia thế cô gái rất kỹ, người nhà đều không dám nói. Nàng nói vụng với chàng rằng: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Thiếp trông nương tử không phải là người trần. Ở khoảng mắt và lông mày có thần khí. Hôm qua, lúc cài hoa, thiếp được nhìn gần, thấy vẻ đẹp từ bên trong da thịt toát ra, không phải như người thường, chỉ hơn nhau ở chỗ trắng đen bên ngoài mà thôi! </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng cười. Nàng lại nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Xin chàng đừng nói gì, để thiếp thử xem. Nếu là thần thì mình muốn gì, cứ ở chỗ vắng người, đốt hương cầu khắn là nương tử khắc biết. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Cô gái vốn có đôi tất thêu rất đẹp, Bác Sĩ vẫn thích mà chưa dám nói, ngay lúc ấy bèn vào buồng đốt hương cầu khấn. Cô gái bèn dậy sớm, bỗng mở hòm lấy đôi tất, sai con hầu đem cho Bác Sĩ.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng thấy thế bật cười. Cô gái hỏi cớ sao, mới nói thật. Cô gái nói: </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">- Con bé ấy linh mẫn thật! </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Nhân thấy Bác Sĩ thông minh, càng yêu thương. Mà Bác Sĩ càng cung kính, cứ tờ mờ sáng tất tắm gội để lên hầu.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Về sau, Bác Sĩ đẻ một lần hai con trai, hai người chia nhau nuôi. </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Chàng đã tám mươi tuổi, mà diện mạo cô gái vẫn như người chưa lấy chồng. Chàng mắc bệnh, cô gái thuê thợ đóng cỗ quan tài rộng, to gấp đôi cỗ thường. Chàng mất, cô không khóc.  </SPAN></SPAN></P> <P style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="COLOR: #003366" _mce_style="color: #003366;"><SPAN style="FONT-SIZE: small" _mce_style="font-size: small;">Các con vừa đi ra chỗ khác, thì cô đã tự chui vào áo quan mà chết rồi. Vì vậy cùng chôn chung. Ðến nay vẫn truyền tụng là 'ngôi mộ quan tài to'.  </SPAN></SPAN></P> <BLOCKQUOTE> <H4 style="TEXT-ALIGN: justify"><SPAN style="FONT-SIZE: x-small; COLOR: #003366">Ðỗ Ngọc Toại dịch</SPAN><BR><SPAN style="FONT-SIZE: x-small; COLOR: #003366">Chép Lại Từ  <A href="http://fpt.vn/">http://fpt.vn</A> </SPAN><BR></H4></BLOCKQUOTE></H4></BLOCKQUOTE>